Có người đến?
Tôi theo phản xạ vểnh tai lên nghe và đưa mắt nhìn quanh xem ai đến nhưng đáng tiếc không nghe thấy tiếng động gì cũng chẳng thấy bóng dáng người nào.
"Tôi không phát hiện ra ai cả." Tôi nhìn chàng, mong chàng cho tôi thêm một vài manh mối.
Tuy trăng rất sáng nhưng dù sao hiện tại cũng là ban đêm, mắt tôi không đủ tốt để có thể nhìn thấy người từ khoảng cách xa.
"Ta không rõ, người đến có vẻ lén lút, không giống như vô tình đi ngang." Chàng nói nhỏ.
"Một người hay nhiều người?" Tôi tiếp tục hỏi.
Có khi nào là người của Lưu Thị?
"Tầm năm, sáu người." Chàng bình tĩnh đáp. "Nhưng nàng yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Nói rồi chàng cầm tay áo tôi, kéo tôi về phía sau lưng chàng. Phía sau là mặt hồ nước tĩnh lặng, phía trước là những lùm cây. Tôi bắt đầu nghe thấy một vài tiếng động nhỏ, người đến đã ở rất gần chúng tôi.
Tôi đứng sau lưng chàng, tim đập rất nhanh. Nếu người đến là người của Lưu Thị thì bức thư trong người tôi chắc chắn là mầm họa.
Nếu tôi ném nó đi liệu có bị phát hiện không?
Không chắc nữa.
Sau khi suy nghĩ trong giây lát, tôi vội vàng nhét bức thư vào tay chàng trai. "Nếu có thể hãy giúp tôi gửi thư đi, nếu không thì cũng giúp âm thầm tiêu hủy nó. Nếu chúng ta có duyên gặp lại, tôi nhất định báo đáp."
Chàng trai quay đầu nhìn tôi.
Tôi dùng ánh mắt nài nỉ chàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-co-dai-an-phan-lam-no-ti/3481242/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.