Ngày mười lăm trăng thật tròn, tôi ngồi bên góc nhà ngẩn ngơ ngắm vầng trăng sáng. Đột nhiên tôi rất nhớ nhà. Vầng trăng tượng trưng cho sự đoàn viên, người xa quê nhìn lên vầng trăng, tưởng tượng người thân của họ ở nơi quê nhà sẽ cùng họ ngắm chung một vầng trăng.
Còn tôi thì sao? Người nhà của tôi có thể cùng tôi ngắm một vầng trăng không khi giữa chúng tôi không chỉ cách biệt cả không gian và thời gian, thế giới tôi đang sống còn là một thế giới ảo do trí tưởng tượng tạo nên?
Mỗi năm tôi chỉ về nhà vài lần, đều vào những ngày lễ lớn. Có đôi khi tôi được nghỉ phép nhưng nghĩ đến đường xa lại không muốn về. Tôi thích sống một mình, nhiều khi tôi không muốn bố mẹ quan tâm quá nhiều đến chuyện của tôi, đặc biệt là chuyện tương lai lấy chồng, có con.
Đột nhiên tôi thật sự nhớ nhà.
"Bố, mẹ, hiện tại mọi người có khỏe không?" Tôi lẩm bẩm.
"Mọi người có nhớ con không?" Trong khi suy nghĩ miên man, tôi vô thức rơi lệ. "Hay mọi người căn bản không biết rằng con đã biến mất."
Tôi không kìm được cảm xúc khóc thút thít. Tôi sợ hãi bố mẹ quên đi tôi, nhưng càng không muốn họ phải lo lắng cho tôi.
Có lẽ tôi sẽ phải dành hết cuộc đời ở nơi đây, khi chết đi sẽ trở về thế giới của tôi. Mọi người sẽ chỉ biết rằng tôi bị ốm chứ không ai biết được tôi đã trải qua những điều tồi tệ gì.
Như vậy cũng tốt, nỗi đâu này chỉ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-co-dai-an-phan-lam-no-ti/3432006/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.