Hương nước chanh nồng nàn giữa cái nắng thiêu đốt, chàng trai ném trái bóng cuối cùng vào rổ. Một giây im ắng trôi qua, "Chúc mừng trường y đã giành được chức vô địch giải đấu bóng rổ này!", là tiếng reo hò của vô số người tụ tập lại.
"AAAAAAAAA! Thẩm Lâm!"
"Thẩm Lâm đẹp trai quá!"
"Thẩm Lâm aaaaaaa! Thật đáng kinh ngạc!!"
Thẩm Lâm cảm ơn về chiếc khăn của người bạn cùng lớp.
"Thẩm Lâm vừa rồi ném quả 3 điểm trông thật đẹp trai."- Bạn học không khỏi khen ngợi.
"Cảm ơn." Thẩm Lâm mỉm cười, đôi mắt đào hoa như ẩn chứa ý cười không dứt.
"Thẩm Lâm, có muốn cùng ăn tối không?"- Đội trưởng hỏi.
Thẩm Lâm nhận lấy lon soda đội trưởng đưa cho, nói: "Cảm ơn nhưng không đâu, có người đang đợi ở nhà."
Sau khi Thẩm Lâm nói lời xin lỗi, cậu liền cầm khăn trùm đầu và rời đi không ngoảnh lại.
"Thẩm Lâm đã đi chưa?"- Một trong những người đồng đội hỏi.
"Rồi, có người đang ở nhà đợi nó."
"Ở nhà? Không phải nhà nó ở ngoại thành sao? Là bạn gái của nó hả?"
"Chắc vậy."
Ánh chiều tà vô cùng nhẹ nhàng, dát trên mặt người đàn ông một lớp ánh vàng. Khuôn mặt của người đó rất thanh tú, giống như một con búp bê ở bên cửa sổ, nhưng bức tranh trước mặt lại đối nghịch với dáng vẻ của anh ta. Nét vẽ đậm nét hoang dã đang phác thảo một tòa lâu đài cổ kính, tựa như mọi thứ đều chìm vào bóng tối.
"Anh ơi!"- Cánh cửa phía sau mở ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-bac-dai-danh-nhau-voi-thanh-hoa/3514927/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.