Bối rối...
Chết tiệt...
Cái tên thô thiển thối tha này!
Tô Dương mày có thể nghiêm túc hay không!
Đoàn Triết càng nghĩ càng đỏ mặt.
Tô Dương còn đặc biệt cười với cậu khiến cậu rất ngượng ngùng.
"Bịch" một tiếng, chiếc gối bay thẳng vào mặt Tô Dương.
"Biến!"
Nếu không phải vì trước đây mày đã từng chăm sóc cho tao thì ông đây đã sớm giẫm bẹp mày dưới chân rồi.
Đến khi Tô Dương tắm rửa và thay quần áo xong thì đồ ăn cũng được giao tới.
Đoàn Triết cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
"Mọi người hỏi cậu như thế nào rồi thì tôi nhắn là chúng ta đã về rồi."- Đoàn Triết nói.
Tô Dương đi tới, mở cơm hộp ra, có chút ngạc nhiên, toàn món mà hắn thích ăn.
"Cậu lo mà ăn đi, nhìn tôi làm gì?"- Đoàn Triết buông điện thoại ra.
"Đút tôi đi."- Tô Dương cười nói.
Đoàn Triết như bị sét đánh trúng, Đoàn Tiểu Lôi lớn như vậy còn chưa đòi cậu đút ăn, mà giờ hắn đây muốn cậu đút?
Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, mấy hôm trước cậu ngã cũng đều do Tô Dương chăm sóc, cho cậu trải nghiệm cảm giác thế nào là hoàng đế.
Thôi bỏ đi, đành phải chấp nhận số phận thôi.
Đoàn Triết lấy thìa: "Há miệng ra nào."
Tô Dương ngoan ngoãn há miệng.
Này này này, mày nhìn tao làm gì!!
Nhắm mắt đi được không.
Đoàn Triết ngày càng xấu hổ.
"Ăn cậu."
Nhìn người đỏ bừng trước mặt, Tô Dương càng cảm thấy đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-bac-dai-danh-nhau-voi-thanh-hoa/3514901/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.