Chương trước
Chương sau
Giang Tiểu Phàm nhíu mày dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc mà nhìn Cách Nhĩ: "Tất nhiên là lấy từ trên thân con rắn kia rồi."

Không phải, tôi tất nhiên biết là làm ra từ thân con rắn khổng lồ kia, nhưng vấn đề ở đây là cậu ta lấy ra như thế nào!?

Cách Nhĩ hít sâu một hơi, hỏi: "Có người giúp cậu hả?"

"Xác thật một người thì có hơi khó khăn, nhưng tôi tìm không thấy những người khác, những người đó cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, nhưng không sao vẫn có thể giải quyết được." Giang Tiểu Phàm cầm xiên thịt bị nướng đến cháy đen, sau đó nói:"Bây giờ có thể ăn rồi."

Vẫn là sư phụ nướng ngon hơn, thịt nướng vàng đều không khô nhìn là muốn ăn ngay, không giống như hắn, đều cháy đen.

Sư phụ rất thích huấn luyện hắn, luôn dẫn hắn đi vào các loại núi sâu rừng già, không có di động không có máy tính, đến cùng lại học cách sinh hoạt giống như dã nhân sinh, mãi cho đến khi hắn hai mươi tuổi mới có thể chấm dứt loại chuyện này, trở về với cách sinh hoạt của người bình thường.

Khi ở núi sâu rừng già, mỗi lần muốn ăn cái gì thì đều là quả dại hoặc rau dại, ngẫu nhiên cũng sẽ bắt được vài con rắn đang mướn công kích bọn họ đem đi lột da nướng ăn.

Sư phụ nướng đồ ăn lúc nào cũng đặc biệt ngon, trong ngoài vừa chín, không khô lại vàng giòn, hắn thật sự rất thích.

Nhưng hiện tại sư phụ lại không ở bên cạnh, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hắn lấy thịt đặt trên một tảng đá, đưa cho Cách Nhĩ một cây, nói: "Ăn."

Cách Nhĩ đầu đầy hắc tuyến nhìn miếng thịt đen như mực, "Nướng cháy hết rồi."

Giang Tiểu Phàm nhìn hắn một cái, "Cậu còn ghét bỏ?"

Sau đó tự mình thử một miếng, chỉ thấy hắn cạo bớt lớp cháy đen bên ngoài, bên trong lập tức lộ ra lớp thịt không bị nướng đen, "Còn tốt lắm, có thể ăn được."

Tuy rằng bị nướng cháy đen, ngửi đều là hương vị khét, nhưng khi nhìn bộ dáng đối phương ăn đến ngon lành, Cách Nhĩ vẫn là không nhịn được nuốt nước miếng, nói một câu cảm ơn liền cầm lên ăn, hắn cũng học theo Giang Tiểu Phàm cậy rớt những chỗ lớp thịt bị cháy đen, bắt đầu ăn thịt bên trong.

Thịt ăn vào trong miệng săn chắc không bở, trông rất tươi ngon, giữa mùi khét còn mang theo chút vị ngọt, ăn vào lại rất khác biệt.

Cách Nhĩ một bên ăn một bên nói: "Thịt này là gì vậy, ăn cũng khá ngon?"

Giang Tiểu Phàm cắn một miếng nói: "Thịt rắn á."

"Khụ khụ......" Cách Nhĩ thiếu chút nữa đã bị nghẹn, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Phàm nói: "Cậu nói đây là cái gì? Rắn, thịt rắn!!? Đừng nói với tôi là con rắn ngày hôm nay nha!!!"

"Nơi này chỉ có một con, cậu còn muốn ăn con khác à? Tôi cảm thấy ăn cái này cũng khá ổn mà." Giang Tiểu Phàm cho rằng Cách Nhĩ không thích ăn loại thịt này.

"Không phải, cậu, cậu giết con rắn kia rồi á!!!" Cách Nhĩ rốt cuộc đã ý thức được cái gì đó.

Giang Tiểu Phàm đem con rắn kia giết, bằng không sao có thể lấy được chất lỏng kia cho hắn giải độc! Rồi lại như thế nào sẽ có thịt rắn cho bọn hắn ăn!

"Như vậy con rắn khổng lồ kia, làm sao cậu có thể giết!!?" Cách Nhĩ khiếp sợ.

"Gây mê rồi động thủ." Giang Tiểu Phàm miệng ngậm đầy thịt bình tĩnh nói.

Không phải...... Cậu thật sự không cùng tôi nói giỡn chứ? Làm con rắn khổng lồ kia hôn mê á? Cách Nhĩ không biết mình nên có phản ứng gì.

Vấn đề ở đây là mê dược từ đâu có? Người tới nơi này đều không chuẩn bị mang theo bất cứ thứ gì, nếu có tính mang thì trước thời điểm rơi xuống nơi này, bọn họ cũng sẽ bị tịch thu mọi vật dụng trên người.

Cái người này sao có thể lén mang được mê dược tiến vào, Cách Nhĩ không nghĩ ra, nếu nói vậy người này chắc chắn có biện pháp.

Hắn kinh ngạc hơn nửa ngày mới mở miệng nói: "Cậu có cách giết chết con rắn kia, vậy vì sao ngay từ đầu cậu không động thủ? Như thế sẽ không có nhiều người chết như vậy."

Tuy rằng Cách Nhĩ biết mình không nên lôi ra hỏi loại chuyện này, ở cái nơi này đâu đâu cũng là nguy hiểm, không có ai là có nghĩa vụ giúp những người khác.

Nhưng nếu có thể khiến càng nhiều người sống sót, chẳng phải là càng tốt sao?

Giang Tiểu Phàm liếc nhìn Cách Nhĩ một cái, Cách Nhĩ lập tức cho rằng bản thân lắm miệng hỏi chuyện không nên hỏi.

"Vấn đề của cậu thật nhiều." Giang Tiểu Phàm nhíu mày, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.

Cách Nhĩ:......

Cuối cùng Giang Tiểu Phàm vẫn phải giải thích, "Lúc ấy không có vũ khí, tôi cũng đã nhắc nhở các người là không nên đi vào hang động, chỗ đó rất nguy hiểm, nhưng chính các người không nói lý với tôi."

Lúc ấy hắn vốn đã nhắc nhở bọn họ, chỉ là những người đó không thèm để ý tới mà thôi.

Lúc ấy trong tay hắn không có vũ khí, đang muốn tính dùng thần dụ di âm khiến con rắn kia ngủ mê, nhưng cũng làm không được gì.

"Cậu dùng cái gì làm vũ khí giết rắn khổng lồ vậy?" Giết được con đó, chắc chắn vũ khí cũng rất lợi hại.

"Cái này nè." Giang Tiểu Phàm một bên nắm lên một thứ gì đó đặt vào trong tay sau đó mở ra cho cấp Cách Nhĩ xem, đây là tượng đất hắn nặn hồi sáng.

Cách Nhĩ nhìn lướt qua, biểu tình trên mặt rất ngoạn mục, sâu sắc dùng ánh mắt 'cậu lừa gạt tôi' nhìn về phía Giang Tiểu Phàm.

Giang Tiểu Phàm vừa cho hắn xem xong đã đem tượng đất thu về bỏ vào trong túi, "Thật đáng tiếc, cây kiếm bị hư rồi."

Cách Nhĩ không biết nên nói cái gì, cây kiếm của cậu, tôi dùng một ngón tay tay cũng có thể hủy hoại nó.

Hắn cảm thấy Giang Tiểu Phàm vẫn luôn đùa giỡn hắn, nhưng biểu tình trên mặt đối phương lại không giống như nói giỡn, còn thật nghiêm túc lộ ra vẻ mặt đau lòng.

Đau lòng cho cái cây kiếm bé xíu này á?

Cách Nhĩ cảm thấy chính mình cũng sắp điên rồi, vậy mà lại đi tin cái lời này của đối phương.

Đúng lúc này, Cách Nhĩ bỗng nhiên nhìn thấy tượng đất ở trong túi của Giang Tiểu Phàm giống như đang động đậy, hắn xoa xoa đôi mắt lại cẩn thận nhìn lại, bên trong túi lúc này đã không có cái gì nhúc nhích.

Xem ra là hắn không nghỉ ngơi đủ nên mới xuất hiện ảo giác.

Dù vậy buổi tối cũng không thể ngủ tiếp, buổi tối càng có nhiều nguy hiểm hơn.

Kết quả, Cách Nhĩ nhìn thấy Giang Tiểu Phàm ngáp một cái, dựa vào một bên mơ màng sắp ngủ mất.

Cách Nhĩ:......

Hắn vội vàng hô: "Giang Tiểu Phàm, đừng ngủ, buổi tối rất nguy hiểm, lỡ có dã thú nào khác xuất hiện thì sao."

Giang Tiểu Phàm trở mình đưa lưng về phía Cách Nhĩ nói: "Có tượng đất lo rồi, không có việc gì đâu."

"Tượng đất lo được cái gì? Đó chính là dã thú đấy, đám dã thú thực sự hung mãnh! Giang Tiểu Phàm, Giang Tiểu Phàm?" Cách Nhĩ hô mấy lần, Giang Tiểu Phàm cũng không có để ý đến hắn, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ngồi lại chỗ của mình, thường xuyên cảnh giác mà nhìn về phía bốn phía, tính toán xem nếu thật sự có gì đó xuất hiện thì lập tức đánh thức Giang Tiểu Phàm

Lúc này, Giang Tiểu Phàm vốn bị gọi nhưng không thèm để ý đột nhiên ngồi bật dậy, trên mặt bày ra biểu tình nghiêm trọng, ngưng đọng, làm cho Cách Nhĩ hoảng sợ, "Làm sao vậy? Có phải phát hiện ra cái gì hay không!?"

Giang Tiểu Phàm không đáp lại, hắn lẩm bẩm: "Không đúng, tôi đã đổi thân thể rồi, tại sao máu vẫn có thể dùng?"

Cách Nhĩ không nghe rõ, nói: "Cậu nói cái gì máu?"

Giang Tiểu Phàm cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay của chính mình, lại quay sang nhìn tượng đất, sau đó đưa ra quyết định cắn một cái lên đầu ngón tay, máu lập tức tràn ra tích tụ rơi xuống trên thân tượng đất.

Trên người tượng đất nhanh chóng truyền đến độ ấm nóng bỏng, là máu đã kích hoạt tượng đất khiến nó phản ứng.

Kỳ quái, rõ ràng đã đổi thân thể, tại sao máu vẫn có thể kích hoạt được tượng đất? Chẳng lẽ máu của nguyên chủ cùng máu của hắn giống nhau?

Giang Tiểu Phàm cảm thấy chỉ có thể giải thích vấn đề theo hướng này, nếu không sao linh hồn của hắn lại phù hợp với thân thể này?

Cách Nhĩ không biết Giang Tiểu Phàm rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, trong phút chốc cắn ngón tay, cắn tới chảy máu xong cũng mặc kệ, chốc lát lại thấp giọng lầm bầm lầu bầu, hắn hỏi chuyện cậu cũng không để ý tới.

Thật là một người kỳ lạ.

Hắn nhìn Giang Tiểu Phàm lầm bầm lầu bầu lâu một hồi sau lại trở về bình thường giống như không có việc gì xảy ra, lại tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.

Xem ra là hắn không thể đả động gì đến được người này nữa, thôi vậy, đêm nay cứ bắt đầu từ hắn là người gác đêm vậy.

......

Lúc này bên kia, những Sinh Tồn Giả từ rắn khổng lồ tìm đường sống trong chỗ chết đã đi tới được một nơi mọc đầy cành lá xum xuê.

Không sai, bọn họ ở trong một khu vực hoang sơ, cằn cỗi như thế, nhưng lại tìm thấy được một nơi phủ đầy màu xanh lục của thảm thực vật. Họ cho rằng bản thân đã nhìn thấy được hy vọng, một đám hướng về phía đó đi đến.

Có thực vật thì sẽ có nước, nói không chừng còn có thể tìm được quả dại để ăn, bọn họ đến bây giờ đã đói đến hoa mắt choáng đầu, không ăn cái gì thật sự không thể đi tiếp được.

Quả nhiên, bọn họ đi vào chưa được bao lâu đã tìm được một cái cây mọc đầy quả dại màu đỏ, mọi người liền vọt nhanh đến bắt đầu cướp đoạt, những ai cướp được liền lập tức cho vào miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.