Ánh mắt Mông Kình Nhận nặng nề mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác mở to cặp chết người kia nhìn Mông Kình Nhận, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Mông Kình Nhận mở miệng nói: “Ta giúp em.”
Mông Kình Nhận nói là câu trần thuật, Đoạn Ngọc Giác khóe miệng nhấp một chút, nói: “Ân, ”
“Vậy em không nên báo đáp ta sao?” Mông Kình Nhận thản nhiên nói rằng.
Đoạn Ngọc Giác trầm mặc.
Thú nhân cao lớn nhìn thẳng vào Đoạn Ngọc Giác, âm thanh trầm thấp đầy ủy khuất, làm cho Đoạn Ngọc Giác trong nháy mắt có loại ảo giác mình khi dễ người này “Em không chịu giúp ta, ”
Thú nhân cao to tuấn mỹ uy nghiêm, hiện tại đầu lại hơi hạ thấp xuống, thoạt nhìn ít nhiều có chút đáng thương, Đoạn Ngọc Giác cảm thấy được cậu mềm lòng,
Quay đầu trầm mặc nhìn một chút cửa lớn đã cách khá xa, Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu lên nhìn Mông Kình Nhận, thỏa hiệp nói: “Anh đi theo tôi đi.”
Đoạn Ngọc Giác quay đầu phỉ nhổ hành vi của mình, chính mình đã vậy còn quá nhượng bộ?
Lớn lên quá đẹp thật là chiếm tiện nghi của người khác mà! Lúc nào mình mới có thể trông anh tuấn một chút? Đoạn Ngọc Giác lén lút nhìn cách tay trắng mịn của mình, ngẩng đầu lên nhìn trời thở dài, bộ dạng giống như đang gặp một chuyện gì rất khó giải quyết vậy.
Thôi, bản thân mình hai đời đều như vậy, cũng không mong đợi lắm, may mà, còn có thể xem vừa mắt! Ít nhất so với bộ dáng khó coi của bộ tộc hoa yêu, hiện tại hạnh phúc nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-noi-tieng-khap-de-quoc/53064/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.