Chương trước
Chương sau
Khi Đoạn Ngọc Giác về nhà, cậu còn nói chuyện với Nam Khanh Hoa. Vì bảo đảm an toàn về tính mạng của giống cái liên bang, bọn họ là bị áp giải theo kiểu mỗi người một phòng. Cho dù bên trong gian phòng xếp vào thiết bị giám sát tiên tiến nhất của đế quốc, nhưng giống như vẫn không có cách nào quản chế được Nam Khanh Hoa.

“Hợp tác sao?” Nam Khanh Hoa lại một lần nữa hỏi.

Đây là lần thứ hai Nam Khanh Hoa đưa ra loại đề nghị này. Đoạn Ngọc Giác hé mắt, đúng, vừa nãy ở trong sứ giả tiếp đón quán, chính là Nam Khanh Hoa cùng cậu trò chuyện ;

“Ta tại sao muốn tin tưởng ngươi?” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt hỏi ngược lại.

“Bởi vì ngươi đã tin tưởng ta không phải sao?” Nam Khanh Hoa nhẹ nhàng cười nói,

“Ngươi cũng không có mất đi cái gì, Đoạn Ngọc Giác, từ đầu tới cuối, ngươi chỉ cần cung cấp cho chúng ta một chút đan dược mà thôi, hoặc là càng nhiều hơn, là đem cách làm mấy phương thuốc đan dược kia dạy chúng ta thôi, đối với ngươi mà nói không quan trọng gì, trên tay ngươi nắm giữ khẳng định không chỉ đơn giản như chúng ta thấy.” Nam Khanh Hoa nhẹ giọng cười nói, “Ngược lại, ngươi nhận được tất cả kế hoạch cùng động cơ của liên bang, điều này đối với ngươi mà nói cũng không có tác dụng gì, thế nhưng đối với Đoạn gia hoặc là Mông đại chuẩn tướng mà nói thì cũng vô cùng hữu dụng, ngươi liền không muốn biết tại sao Mông chuẩn tướng bị thương nghiêm trọng còn Đoàn gia mất tích không rõ tung tích?”

“Cho ta một lý do nhất định phải trợ giúp ngươi.” Đoạn Ngọc Giác trầm giọng nói.

“Lý do nhất định phải trợ giúp ta sao?” Nam Khanh Hoa cười nói, lấy một loại ngữ khí quỷ dị đầy máu tanh mà nói, “Bởi vì ta hận liên bang, ta muốn khiến cho nó hủy diệt.” Sau đó, lại tỏa ra nụ cười vô cùng xinh đẹp.

“Ngươi cảm thấy lý do này thế nào?”

Đoạn Ngọc Giác cũng không nói lời nào, bình tĩnh mà nhìn ‘Hoa Lily’ nở rộ trước mắt, ‘Hoa Lily’ vô cùng vui vẻ mà cọ cọ cánh tay của Đoạn Ngọc Giác, cảm xúc mềm mại làm cho Đoạn Ngọc Giác được an ủi một chút.

Giây phút mà Nam Khanh Hoa nói ra cái lý do kia, trong lòng Đoạn Ngọc Giác suýt chút nữa bị ‘Ngọa tào’ xoát bình!

Tại sao ta lại có cảm giác mình đang nhìn người bị bệnh trung nhị ( gọi là chứng mồng hai là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai, thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì) vậy?

Nam Khanh Hoa ngươi trung nhị như thế chủ tịch liên bang có biết không! Ngươi có biết nhi tử của ngươi đang trăm phương ngàn kế muốn lật đổ ngươi không?!

Chú ý tới Đoạn Ngọc Giác rất lâu không nói gì, nụ cười của Nam Khanh Hoa càng ngày càng yêu diễm, tâm không tự chủ chìm xuống, lúc này lại nghe được thanh âm nhàn nhạt của Đoạn Ngọc Giác, “Quân đội liên bang là thú nhân, có người nói từ Lôi Mông tướng quân nắm giữ chiến sĩ tinh nhuệ nhất, nói là lấy một địch một trăm đều không quá đáng Giống cái á giống cái vốn vấn ít hơn rất nhiều so với thú nhân, huống chi vũ lực của các ngươi cũng cách thú nhân quá xa, ” Đoạn Ngọc Giác dừng một chút, xoa xoa tóc, khách quan mở miệng nói, “Ta cho các ngươi đan dược các ngươi cũng không thắng được.”

Thế giới này cuối cùng cũng có quy tắc của mình, chưa chắc cậu có thể đánh vỡ, dù sao mỗi người cũng không phải là tên gia hỏa có sức mạnh trời phú như tên Liên Phương kia, Đoạn Ngọc Giác tính trẻ con cau mày, một đám giống cái nhỏ yếu ba bước chạy hai bước thở kia, cứ cho là cho bọn hắn đan dược, cũng chưa chắc có thể thắng những thú nhân kia.

Huống chi số lượng của thú nhân nhiều hơn gấp hai đến ba lần, nhìn dáng dấp của A Tát cùng Tây Lộ kia, phỏng chừng cũng không phải tất cả giống cái á giống cái đều đứng ở bên cạnh họ, phỏng chừng có tối đa 90%,. Lần này thú nhân triệt để gấp ba bọn hắn, hơn nữa người già yếu bệnh tật, còn có rất nhiều giống cái á giống cái đã thành hôn hoặc có hài tử, bọn họ thật sự có thể là tử địch với chồng hoặc con họ sao?

Coi như những thú nhân có bạn lữ kia không thể là địch với bạn lữ của mình, sức chiến đấu của ả hai bên đều suy yếu một ít, các thú nhân vẫn cứ chiếm cứ ưu thế lớn hơn, đây là không thể nghi ngờ.

Như vậy, các ngươi đến tột cùng có bài tẩy gì đây?

Muốn để ta để lộ bài tẩy ở trước mặt ngươi, muốn để ta trợ giúp các ngươi, ít nhất muốn đem tín nhiệm dành cho ta đi?

Huống chi, phương pháp thật sự có có thể làm cho giống cái chiến thắng thú nhân, tại sao không truyền thụ cho ta đâu?

Các ngươi muốn ta tự tay truyền thụ đan dược cho các ngươi đúng không! Không có chút thù lao cho ta sao được?

Đoạn Ngọc Giác nhìn chân tay nhỏ nhắn của mình, thật sâu thở dài một hơi, phỏng chừng một quyền đánh vào trên người Mông Kình Nhận đau chính là mình không phải hắn!

Nghĩ đến vóc người cao to của thú nhân, khí lực tiện tay có thể nâng lên cây cối, Đoạn Ngọc Giác vô cùng u buồn.

Kỳ thực, đối với kế hoạch của Nam Khanh Hoa, cậu cũng rất lưu ý ni qaq

“Lòng tin tất thắng cùng quyết đoán vứt bỏ hết thảy, ngươi nghĩ sao?”

Trầm mặc một hồi, Nam Khanh Hoa khẽ cười nói, điên cuồng được ăn cả ngã về không trong giọng nói làm người ta kinh ngạc.

“Ta rất bội phục lý trí cùng sự bình tĩnh của ngươi, ” Nam Khanh Hoa than thở, “Thật không thể tin được, ngươi mới không tới mười tám tuổi.”

“Đối mặt với lợi ích khổng lồ cùng gia tộc rung chuyển đều có thể mặt không biến sắc lý trí ứng đối, bình tĩnh đâu vào đấy, ” Bên trong ngữ khí của Nam Khanh Hoa có chút than thở, “Ngươi tại sao sinh ở đế quốc mà không sinh ở liên bang đâu?”

Đoạn Ngọc Giác: “…”

“Cái vấn đề này ngươi có thể đi hỏi mẫu phụ của ta, hắn làm sao mang thai ta a.” Đoạn Ngọc Giác mặt than nghiêm mặt nói.

Nam Khanh Hoa cười cười, “Ta rất thưởng thức ngươi, nguyện ý tin tưởng ngươi người bạn này, con người của ta luôn luôn thích làm gì thì làm, kiên định tin tưởng người mình tín nhiệm, lần này tự nhiên cũng là như thế.”

“Ồ.” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói.

Gương mặt của Nam Khanh Hoa vặn vẹo trong nháy mắt, Đoạn Ngọc Giác quả nhiên là tồn tại làm người ta chán ghét nhất, không có một trong qaq——!

“Ngươi vẫn làm người khác chán ghét như vậy.” Nam Khanh Hoa oán hận nói.

Đoạn Ngọc Giác: “Ồ.”

“Ngươi có thể thay từ khác sao?”

“A.”

Nam Khanh Hoa: “…”

Nam Khanh Hoa hít sâu mấy hơi, tự nói với mình không nên cùng Đoạn Ngọc Giác tên khốn kia chấp nhặt, bằng không thua thiệt chính là mình, không biết mình đã bị cái tên tiểu hỗn đản kia làm nội thương mấy lần!

Làm xong kiến thiết tâm lý, Nam Khanh Hoa tận lực bình tĩnh nói: “Đoạn Ngọc Giác, ta nghe nói ở đế quốc khi giống cái mười tám tuổi sẽ cưỡng bức giống cái thành hôn?”

Đoạn Ngọc Giác: “… Nha.”

“Cái vấn đề này không phải dùng ‘Nha’ có thể trả lời, khốn nạn!” Nam Khanh Hoa không thể bình tĩnh, rất muốn bò ra khỏi quang não bóp chết cậu!

“Ồ.”

“Mã đản Đoạn Ngọc Giác ta muốn cùng ngươi quyết một trận chiến sinh tử gào gào ngao!”

Đoạn Ngọc Giác: “…”

“Khụ khụ, ” Nam Khanh Hoa tựa hồ khôi phục bình tĩnh, nói, “Ta rất hâm mộ các ngươi, nghe nói đế quốc có cái gọi là ( Pháp luật bảo vệ giống cái),tựa hồ còn rất nghiêm khắc? Giống cái sau khi thành hôn vẫn có thể tiếp tục đi học hoặc là làm các công việc khác, hơn nữa, giống cái còn nắm giữ quyền lợi sau khi kết hôn một năm có quyền nắm giữ việc chủ động ly hôn?”

Đoạn Ngọc Giác: “…” Đây không phải là quyền công dân rất bình thường sao?

Ở đế quốc, giống cái sau khi kết hôn một năm nếu không hài lòng, sẽ chủ động đưa ra ly hôn, mà tương ứng, hắn nhất định phải trong vòng một năm lại một lần nữa cùng với những thú nhân khác thành hôn, bằng không cũng sẽ bị trung tâm quang não cưỡng chế tiến hành gien xứng đôi cùng với những thú nhân khác thành hôn; thế nhưng thú nhân lại không có quyền lợi nói ra chuyện ly hôn.

Bởi vì thú nhân không có quyền lợi ly hôn, giống cái ở một phương diện nào đó cũng có một hạn chế nhất định, trong cuộc đời của giống cái chỉ được ly hôn nhiều nhất là năm lần.

“Ha ha, ” Nam Khanh Hoa khẽ cười nói, trong thanh âm lại có một sự thê lương không nói ra được, “Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, phỏng chừng đang nghĩ, quyền công dân cơ bản bình thường như thế có gì đáng hâm mộ?”

“Thế nhưng, ta cho ngươi biết, tại liên bang, tất cả giống cái cùng á giống cái đều không có quyền lợi gì, còn những thứ mà ngươi vừa nói kia, ở nơi của chúng ta có thể tính là một chuyện tương đối hiếm.”

“Liên bang dân chủ, nhưng cho tới bây giờ không phải dân chủ cho chúng ta a.”

Ngữ khí của Nam Khanh Hoa càng ngày càng lãnh đạm, “Vào năm mà tất cả giống cái bốn tuổi —— năm mà thế giới nhân sinh quan của một người được đắp nặn, đều sẽ bị liên bang đưa vào Axa tinh cầu tiến hành tập huấn.”

“Chúng ta sẽ luôn ở đó cho đến mười tuổi. Sống ở Axa tinh cầu sáu năm, năm thứ nhất tự nhiên chính là giáo dục tẩy não, ngươi có thể tưởng tượng một chút, giống cái ở độ tuổi bốn tuổi chỉ biết chơi nháo, bị trói buộc ở trước mặt một cái bàn, cầm quyển ( Thủ tục) không ngừng mà đọc thuộc lòng, không thuộc thì không thể được bỏ qua. Ròng rã một năm, chúng ta mở mắt ra chính là đồ chơi này, nhắm mắt lại cái mà lão sư gọi là giảng giải kia lại ở bên tai.”

“Ta đến bây giờ còn nhớ tới câu nói đầu tiên —— giống cái á giống cái từ nhỏ chính là vì thú nhân phục vụ, thú nhân là trời, thú nhân là ý nghĩa tồn tại của các ngươi.”

“Ngươi nghĩ rằng chúng ta chỉ bị năm thứ nhất sao? Đương nhiên không! Quyển sách này ròng rã kèm theo chúng ta sáu năm, giống như tẩy não chúng ta vậy. Bên trong đại não của chúng ta cũng chỉ có quyển ( Thủ tục) kia. Toàn bộ năm thứ nhất chính là quyển ( Thủ tục) kia, một ngày 24h có ít nhất mười tiếng chúng ta phải đọc vật kia, khi đó chúng ta mới bốn tuổi; Năm thứ hai cùng năm thứ ba, thời gian của chúng ta phân tán, chúng ta bắt đầu học các loại việc nhà, cái giai đoạn này hoàn thành ở trên giả lập, một đám hài tử năm, sáu tuổi; Năm thứ tư năm thứ năm chúng ta bắt đầu học làm sao để cho thú nhân cao hứng làm sao thuận theo bọn họ; Năm thứ sáu, chúng ta mới chính thức bắt đầu học tập một ít tri thức, liên quan với đan dược liên quan với khoa học kỹ thuật, thế nhưng là sẽ không học bất kỳ thứ gì liên quan đế tư tưởng cả…”

“Sau đó chúng ta bị thả ra ngoài, rồi chúng ta nhập học vào năm mười tuổi, bắt đầu giáo dục sơ cấp, đối với tất cả giống cái á giống cái mà nói, cái loại giáo dục này là theo kiểu phong bế…”

“Ta có thể giúp các ngươi cái gì?” Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng đánh gãy hắn. Nam Khanh Hoa bán ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn thấy chính mình đang tuyệt vọng bi thương.

“Đánh bạc tất cả của chúng ta, chúng ta sẽ đoạt được, ” Nam Khanh Hoa thở dài nói, “Cho nên thỉnh cầu ngươi, dạy chúng ta cái kia đan dược.”

“Được, ” Đoạn Ngọc Giác cúi đầu nói.

Đoạn Ngọc Giác nhẹ giọng than thở, đoạn tin tức này làm cho cậu nhớ tới đạon lịch sử không tốt đẹp kia, cậu cũng muốn giúp một tay.

Huống chi, bất luận là đế quốc vẫn là liên bang, giống cái đều là giống cái, nếu như liên bang thật sự từ giống cái nắm giữ quyền to, đối với tất cả thú nhân mà nói, chưa chắc đã không phải là một điều đáng sợ.

“Nếu như vậy, ” Nam Khanh Hoa đem trò chuyện cắt đổi thành video, “Ta dẫn ngươi đi xem vũ khí bí mật của chúng ta, lợi khí giúp giống cái có thể đi ra chiến trường —— cơ giáp.”

Khi mà hai người nói chuyện, toàn bộ weibo đã huyên náo long trời lở đất —— đẳng cấp đan dược của Đoạn Ngọc Giác chỉ có cấp một! Cậu chỉ là đan dược sư cấp một!

Kiểm tra đẳng cấp đan dược sư, cái này đối với mỗi một đan dược sư mà nói đều là một bài kiểm tra vô cùng trọng yếu. Điều này dẫn tới một trận tinh phong huyết vũ ở trên weibo, Lan Kỳ Phong rốt cục cam kết, toàn bộ hành trình đều được ghi video phát lên weibo.

Đan dược sư mạnh nhất trong lòng bọn họ, Đoạn Ngọc Giác cũng chỉ là một đan dược sư cấp một!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.