“Ngọa tào…” Tâm tình của A Tát lúc đó giống như có vô số hàng chữ WTF chạy qua đầu, cuối cùng chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà phun ra hai chữ như thế, nếu như không phải là mình giữa đường nghĩ ra một kế để hãm hại Đoạn Ngọc Giác như thế, hắn thật sự coi chính mình bị người mưu hại rồi!
Tuy rằng hắn quả thật cũng là bị người khác mưu hại, tâm tư của A Tát có chút hỗn loạn, nhìn khuôn mặt thống khổ tuyệt vọng của giống cái bị mình đặt dưới thân, dĩ nhiên là một câu nói đều không nói ra được...
“A Tát sứ giả!” lão sư trường học tức giận hô, “Ngài đến bây giờ cũng không buông than cho học sinh của chúng ta sao?! Xin ngài buông tha học sinh của chúng ta! Đế quốc tuyệt không đối khoan dung!”
“A Tát!” Đám người Tây Lộ vội vã chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này Tây Lộ cảm giác đầu đều lớn rồi, một tên hai tên đều không bớt lo như thế. A Tát bình thường vẫn được tính là người lanh lợi dĩ nhiên lại bị tính kế như thế!
Đầu óc tàn phế rơi mất sao?!
Trong lòng Tây Lộ dâng nên một sự phẫn nộ không thể ngăn chặn, khuôn mặt cũng theo biểu tình của người đế quốc àm làm ra bộ dáng phẫn nộ. A Tát đột nhiên cả kinh một cái, cả người đột nhiên nhảy lên, hô: “Không phải! Không phải như các ngươi nhìn thấy, các ngươi hãy nghe ta nói, là người này hại ta…!”
“Câm miệng!” lão sư trường học phẫn nộ rồi, bắt nạt tiểu hài tử bộ sơ cấp như vậy, ỷ thế hiếp người lấy lớn ép nhỏ, nếu bọn hắn không tới kịp đứa nhỏ này tuyệt đối sẽ bị tên sứ giả này bóp chết! Quả thực ác độc không thể càng ác độc!
“Chúng ta nhiều người sống sờ sờ như vậy tận mắt nhìn thấy! Ngươi còn biện giải cái gì?! Chúng ta tận mắt thấy ngươi cưỡi ở trên người của hắn, bóp lấy cổ hắn ý đồ muốn giết người! Ngươi còn có cái gì để nói?! Ngươi cho chúng ta đều là mù sao?” Tức đến nổ phổi lão sư một chút tình cảm cũng không lưu lại, cũng không nhìn hình tượng của bản thân mà nói móc. Trên thực tế nếu như không phải là vì giữ gìn mặt mũi của đế quốc, hắn sớm liền trực tiếp mắng lên!
Thân là một lão sư, không thể khoan dung nhất chính là có người thương tổn học sinh của hắn.
“Không phải!” Trong lòng A Tát khủng hoảng, phản xạ có điều kiện phản bác, cái tội mưu sát này nếu thật sự an ổn ở trên người hắn, nhân sinh của hắn cũng sẽ phá hủy!
Liên bang vì dẹp lửa giận của đế quốc, kết cục của hắn cũng nhất định không dễ nhìn, hơn nữa đế quốc nhất định sẽ lấy được một lượng lợi ích lớn từ liên bang, ví dụ như là ‘Kim Ti Ngân Thảo; và ‘Ngân Ti Ngân Thảo’ mà đế quốc không có, còn có bí mật của kiếm ánh sáng!
Này đó tuyệt không thể để cho bọn họ được! Nếu như đế quốc chiếm được này đó, vậy hắn chính là tội nhân thiên cổ của liên bang!
“Ta có video!” con ngươi của A Tát sáng ngời, “Đây không phải là ta làm! Là hắn động thủ trước! Ta chỉ là tự vệ thôi!”
“Ngươi còn quay video!” Phẫn nộ của lão sư đều không áp chế được, tức miệng mắng to, “Ngươi là sứ giả liên bang phái tới để hữu hảo hay vẫn là gián điệp mà liên bang phái tới a?! Ngươi dĩ nhiên thu lại video về trường học của chúng ta! Ngươi đem đế quốc chúng ta là cái gì?! Ngươi chẳng lẽ không nhớ tới pháp luật sao?! Luật pháp bị ngươi ăn mất rồi à?!! Rất tốt, liên bang sứ giả, chúng ta sẽ lấy ‘Tội mưu hại giống cái’, ‘Tội mưu hại công dân vị thành niên’, ‘Tội xâm phạm bí mật quốc gia’ đem ngươi giao cho tòa án!”
Con ngươi của A Tát sung huyết, điên cuồng kêu to: “Không! Ngươi không thể như vậy!! Là hắn thương tổn ta! Ta là vì tự vệ mới động thủ! Ta cũng là tranh thủ sự đồng ý của hắn mới quay video!!!”
Giống cái kia nhẹ nhàng khóc nức nở, lúc này hắn đã bị lão sư ôm vào trong ngực nhẹ giọng an ủi, giống cái kia nghẹn ngào nói: “Lão sư, em, em, em làm sao có khả năng sẽ đồng ý? Lão sư, em thật sự, em thật không có động thủ trước, ân nha…”
Giống cái kia nhìn cánh tay của mình một chút, lão sư theo ánh mắt của hắn nhìn xuống cánh tay của hắn. Cánh tay nhỏ nhắn, vóc dáng thấp bé, trên mặt tất cả đều là biểu tình e ngại do sống sót sau tai nạn, làm sao có khả năng sẽ động thủ trước?!
Lão sư chỉ cảm giác lửa giận trong lòng mình hóa thành hỏa diễm không ngừng mà lăn lộn, đứa nhỏ này làm sao sẽ là một hài tử động thủ trước?! Nói là tự vệ, đánh rắm! Tên khốn này chính là đang bắt nạt học sinh của chúng ta!
“Tên sứ giả kia hãy lấy ra video! Để cho chúng ta nhìn một chút học sinh nhỏ nhắn này làm sao thương tổn ngươi! Ngươi so với học sinh của ta lớn hơn mười mấy tuổi thể trạng càng là hơn gấp mấy lần, ta ngược lại muốn xem xem học sinh của ta là thế nào bắt nạt ngươi!”
A Tát vội vã lấy ra video từ trong quang não của mình, lúc này trong lòng bị khủng hoảng nhồi vào hắn liền quên mục đích lúc nãy hắn vì sao quay lại video, chỉ muốn nhanh chóng chứng minh sự trong sạch của chính mình, cho nên không chút do dự mà click truyền phát tin. Hình ảnh vừa ra, sắc mặt của A Tát liền trắng nhợt, mặt của người đế quốc đều đen toàn bộ rồi!
“Thiên phú của Đoạn Ngọc Giác thật tốt, thiên phú của ta thật là tệ, vĩnh viễn cũng không thể đến trình độ của hắn…”
“Nam thần hết thảy đều là nỗ lực có được! Mới không phải dựa vào cái gì thiên phú!Thiên phú tinh thần lực của nam thần mới chỉ có năm! Nhiều nhất tính là hơn trung cấp một chút, nhưng là nam thần vẫn có nhiều thành tựu như vậy! Đây là nam thần chính mình nỗ lực, sao ngươi dám tùy ý bố trí nam thần?!”
Câu nói này qua đi, chỉ nghe đến trong video truyền đến âm thanh ‘Tê tê’, hình ảnh cũng trực tiếp biến thành đen kịt xám trắng. Giống cái kia vùi ở trong lồng ngực lão sư khẽ mỉm cười, hắn nhưng là học sinh của ‘Vật lý máy móc hệ’ a, hủy một cái quang não chính mình làm không tới, hủy một cái video còn không làm được nói ra mình là có thể tìm cái tường đụng chết!
Sắc mặt của A Tát triệt để đen, hắn vốn là không ngu ngốc, chỉ là cả đời thuận buồm xuôi gió quen rồi, gặp phải chuyện như vậy trực tiếp đem mình sợ cháng váng, mới liều mạng như thế. Hiện tại lý trí dần dần trở lại, chỉ cảm thấy mình giống như bị người giáng một cái tát đau đớn, cúi thấp đầu mím môi không nói lời nào.
Lúc này mục đích của mình đã toàn bộ lộ ra, không người nào có thể cứu được mình, mình đã bôi đen liên bang.
A Tát có chút tuyệt vọng, nước mắt từ trong con ngươi chảy ra, trong con ngươi màu nhạt tràn đầy tơ máu. Ánh mắt khiển trách tức giận của Tây Lộ cũng làm cho hắn vô cùng tuyệt vọng.
Chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra! Nếu vậy thì mặt mũi của liên bang cũng không còn! Tây Lộ âm thầm cắn răng, trong lòng ghét cay ghét đắng hai tên đồng đội, hai người này trực tiếp mổ bụng tự sát tốt hơn!
Phẫn hận thì phẫn hận, nhưng nhìn khuôn mặt khinh thường xem thường của các lão sư của đế quốc, khuôn mặt lạnh nhạt của phó hội trưởng Công đoàn đan dược sư, bộ dáng chán ghét khinh bỉ của những người khác, trong lòng Tây Lộ cũng không khỏi có mấy phần lửa giận, hắn xưa nay đều là thiên chi kiêu tử làm sao bị nhìn như vậy?!
“Chúng ta…” Tây Lộ mới vừa hé miệng, liền trực tiếp bị người đánh gãy, “Đừng các ngươi! Chúng ta sẽ gặp nhau ở trên tòa án! Hi vọng khi đó liên bang có thể cho chúng ta một lời giải thích! Đúng rồi, vị sứ giả này của các ngươi vừa nãy còn có ý đồ gây xích mích! Đế quốc chúng ta tuy rằng nhiệt tình hiếu khách, mà cũng không phải để cho các ngươi bắt nạt như vậy!”
“Ta…”
Tây Lộ vừa muốn nói chuyện, đã bị Lan Kỳ Phong đánh gãy, “Tây Lộ sứ giả, ta nghĩ chúng ta hay là trước rời đi tốt hơn, các ngươi cũng không muốn đem chuyện này làm cho mọi người đều biết đi?” Lan Kỳ Phong ý vị thâm trường cười cười, “Chúng ta hay là trước đi phòng hội nghị thì tốt hơn, nhanh chóng liên lạc chủ tịch quốc hội của liên bang.”
Xem ra là không thể dễ dàng, Tây Lộ sầm mặt lại, sắc mặt của A Tát trắng nhợt, chỉ có Nam Khanh Hoa một câu nói cũng không nói gì, trong con ngươi tự tiếu phi tiếu. Thế nhưng tất cả mọi người không có tâm tình quan tâm hắn. Ngược lại là Đoạn Ngọc Giác lại không có cảm xúc gì với chuyện của A Tát, đối với Nam Khanh Hoa trái lại càng hiếu kỳ hơn một chút, cho nên vẫn luôn chú ý Nam Khanh Hoa.
Nam Khanh Hoa lộ ra một nụ cười diễm lệ, há mồm nhẹ nhàng mà phun ra vài chữ, không có ai nghe được, Đoạn Ngọc Giác căn cứ khẩu hình của hắn bắt chước một chút phát âm, dĩ nhiên là hai chữ ‘Ngu ngốc’ này.
Nghĩ tới người kia hôm qua tìm mình muốn phương thuốc đan dược, trong lòng Đoạn Ngọc Giác có một ít hiểu rõ, người kia chín mươi phần trăm chính là Nam Khanh Hoa.
Xem ra Nam Khanh Hoa này, thật sự cùng liên bang rất không hợp nhau a.
Chuyện này cuối cùng giải quyết thế nào Đoạn Ngọc Giác cũng không biết, nhìn bộ dáng bọn Lan Kỳ Phong trận địa sẵn sàng đón quân địch cũng biết liên bang không chiếm được lợi ích, có người nói sau khi chủ tịch quốc hội của liên bang nghe chuyện này rất là tức giận, quyết định để cho liên bang sứ giả sớm về nước, đế quốc mấy người còn đang đàm phán, cuối cùng đế quốc hình như là chiếm được không ít lợi ích.
Chuyện này như thế nào đều cùng Đoạn Ngọc Giác không liên quan, đối với cậu không có gì tốt hơn việc không phải dậy sớm. Vì vậy khi bọn hắn còn đang khẩu chiến, Đoạn Ngọc Giác liền lén lút rời đi, về nhà nhìn Ty Tu.
Sau khi về đến nhà biết dược Ty Tu còn đang ngủ, Đoạn Ngọc Giác sẽ không lại đi quấy rối hắn, một thân một mình trở về nhà, không biết suy nghĩ gì với quang não.
Cậu mấy ngày trước liên lạc Mông Kình Nhận, thế nhưng Mông Kình Nhận cũng không có nhận video trò chuyện của cậu. Nhiều ngày như vậy không liên hệ cùng mình, Đoạn Ngọc Giác biết hắn nhất định là làm nhiệm vụ bí ẩn gì, mấy ngày nay nói không chắc ngay cả quang não đều không thể mang ở trên người.
Nhưng là biết như vậy, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Nếu như là nhiệm vụ cực kỳ cơ mật, nguy hiểm cũng sẽ càng cao, lấy thuộc sính mù đường kia cùng với trí thông minh ngu ngốc của Mông Kình Nhận kia, thật sự không có việc gì sao?
Đoạn Ngọc Giác thật sâu u buồn, nhớ tới biểu hiện hàng ngày của Mông Kình Nhận, không nhịn được gắn thêm cái mác ‘Ngu xuẩn’ cho Mông Kình Nhận, cái tên này muốn là đối đầu với kẻ địch loại trí tuệ, có thể hay không chỉ có phần bị đùa giỡn?
Đoạn Ngọc Giác thật sâu ưu sầu.
Vào lúc này, quang não đột nhiên truyền đến một tin tức, “Chủ nhân, nhân sĩ nặc danh thỉnh cầu trò chuyện với ngài, có đồng ý hay không?”
Đây chính là người muốn phương thuốc kia đi? Đoạn Ngọc Giác hài hước thầm nghĩ, nói một tiếng, “Được.”
Bên trong quang não truyền tới một thanh âm trầm thấp lưu luyến, “Tiểu Giác…”
Âm thanh này —— là Mông Kình Nhận!
“Ân, em đây.” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt đáp lại nói, trong lòng lại có một loại cảm giác xa lạ, hình như là thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn Ngọc Giác nhíu mày một cái, hắn ngu xuẩn như thế, mình lo lắng hắn cũng là chuyện phải làm.
“Nhớ anh sao?” Mông Kình Nhận cười nói, âm thanh trầm thấp khàn giọng, mang theo một luồng gợi cảm mê hoặc, Đoạn Ngọc Giác không nói gì.
Mông Kình Nhận thở dài nói: “Anh rất nhớ em đâu, Tiểu Giác.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]