Trong con ngươi của giống cái lớn tuổi ẩn chứa lạnh lẽo cùng cứng rắn, con mắt màu lam rút đi sự ôn hòa và thân thiện trái lại lại có một lãnh ý không nói ra được “Chúng ta không có bất kỳ một thủ đoạn nào để bảo vệ chính mình, chúng ta không có bất kỳ lực công kích nào, thậm chí khi bị uy hiếp chúng ta cũng không thể tự bảo vệ, chỉ có thể bị động chờ thú nhân đến bảo vệ chúng ta.”
“Ta thực sự không hy vọng chuyện như vậy sẽ tiếp tục kéo dài. Không có thực lực, không có năng lực bảo vệ bản thân, chúng ta liền vĩnh viễn không thể đứng ở cùng một vị trí bình đẳng với thú nhân. Tiểu Giác thân ái của ta, xin cho phép ta gọi cháu như vậy.”
“Qua nhiều năm như vậy, giống cái cùng á giống cái, đặc biệt là Công đoàn đan dược sư chúng ta, vẫn luôn tìm kiếm phương pháp làm cho giống cái có một ít lực công kích, thế nhưng đáng tiếc, chúng ta không thể tìm ra.”
“E rằng ở trong mắt của rất nhiều người, chúng ta vô cùng ưu việt, hưởng thụ sự bảo vệ của tất cả mọi người cùng với sự bảo vệ lớn nhất của pháp luật đế quốc. Thế nhưng, ta nghĩ chúng ta có thể hiểu rõ ràng, chúng ta cần cũng không phải cái này.”
“Chúng ta cần một sự bình đẳng chân chính, hoàn toàn trên ý nghĩa, ít nhất thú nhân không có cái điều lệ gọi là mười chín tuổi hai mươi tuổi nhất định phải thành hôn.”
Giống cái lớn tuổi nhìn Đoạn Ngọc Giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-noi-tieng-khap-de-quoc/2483898/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.