Ngày kế, Cận Lăng mở mắt dưới ánh dương quang.
“Ai ui, Cận công tử, ngươi tỉnh rồi? Sao không ngủ thêm một chút nữa?”
Tôn bà bà lớn giọng làm Cận Lăng thấy đau đầu.
‘Tôn bà bà…” Cận Lăng muốn đứng dậy.
”Cận công tử ơi, ngươi đói bụng chưa? Để lão uy ngươi ăn chút gì nhé?” Tôn bà bà cầm lấy bát cháo.
“Không cần” Cận Lăng cười nói “Ta có thể tự ăn, ngươi đi lo chuyện của mình đi”
“Vậy….Công tử ngươi từ từ ăn, thân già này đi trước” Tôn bà bà vẻ mặt lo lắng lui ra ngoài.
Cận Lăng chống tay ngồi dậy, thân thể đau đớn khiến cho hắn không tự nhiên ho hai tiếng.
Cầm lấy cháo định đưa vào miệng, khách không mời lại đến.
Bi Liên vẻ mặt không được tự nhiên tiêu sái tiến vào, Cận Lăng không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ lại tới tìm mình gây phiền toái?
“Ân…….này……….cái kia………..”
Bi Liên à ơi nửa ngày cũng nói không nên một câu đầy đủ.
Cận Lăng buồn cười nhìn biểu tình thất thường của Bi Liên.
“Bi đại tiểu thư, có chuyện gì cứ nói, đừng ngại!”
“Ân!” Bi Liên hít sâu, ổn định lại tình tự” Kì thực. Hôm nay ta đến để cảm tạ, cám ơn ngươi ngày đó đã cứu ta. Là như thế!”
Bi Liên nói xong. cả mặt đều thấm hồng.
“Tiện tay thôi mà….khục khục khục…………..”
Cận Lăng thiện lương tiếp nhận lời cảm tạ, nhưng nói một chút liền ho lên. Xem ra một chưởng kia của Bi Mạt thật không nhẹ.
Bi Liên thấy thế liền tiến lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-noan-sang-nam-no/2429416/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.