Hàn Mẫn cùng Trình Minh Thạc lên đường trở về kinh thành, chỉ tội Trình Thiên Lam một thân một mình ở lại giải quyết đám sơn tặc trong sự rớt nước mắt
Hàn Mẫn từ lúc Hàn Châu bỏ đi đến nay không thể vui vẻ nỗi, cho dù Trình Minh Thạc đã khuyên hết lời nhưng Hàn Mẫn vẫn một mặt buồn bã
“Mẫn nhi chúng ta sắp về đến kinh thành rồi ngươi đừng như vậy có được không, nếu không ngày mốt đến gặp mẫu phi người sẽ trách ta ăn hiếp ngươi đó”
“Nhưng trong lòng ta rất lo, đã mấy ngày rồi, một chút tin tức của Châu nhi cũng không có ta thật sự lo lắng đệ ấy còn rất nhỏ” Trình Minh Thạc hiểu nỗi lòng của y nhưng cứ như vậy không phải là cách, người của hắn báo lại đã tìm thấy nơi cuối cùng y đến là Vĩnh trấn nhưng vẫn chưa xác định được rằng sau khi rời khỏi Vĩnh trấn Hàn Châu đã đi đến đâu vì Vĩnh trấn tuy không lớn nhưng từ Vĩnh trấn có thể đi đến rất nhiều nơi ở Thuận An quốc vậy nên muốn tìm người không phải là dễ dàng gì cả
“ Ngươi yên tâm khi có tin tức của Hàn Châu ta lập tức nói cho ngươi biết, chúng ta sắp về đến kinh thành, mấy ngày đường đã mệt, Mẫn nhi ngươi nghỉ ngơi một tí đi” Hàn Mẫn dựa đầu vào lòng Trình Minh Thạc mà an giấc, nhìn người trong lòng đã mấy ngày không nghỉ ngơi mà hắn đau lòng, nghĩ lại kiếp trước hắn chu di cả Hàn phủ lúc đó Hàn Mẫn còn đau lòng đến cỡ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-no-nguoi-mot-kiep-tra-nguoi-mot-doi/2655992/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.