“Hoàng thượng yên tâm thần tin chắc sẽ trị khỏi cho người, chỉ là độc này đã ăn sâu vào người cho dù có thể hồi phục nhưng không quá năm năm người sẽ ….”
Hàn Châu ngập ngừng nói, Hoàng thượng liền cười
“Năm năm là được, năm năm là được rồi, trẫm có thể nhìn thấy nhị hoàng tử thành thân, tam hoàng tử có gia thất đàng hoàng có thể nhìn thấy hai hoàng tôn vui vẻ chạy đùa như vậy cũng đã được rồi”
Ngọc phi nghe vậy liền kiếm không được
“Vậy thần lập tức đi chuẩn bị thuốc, hoàng thượng hãy nghỉ ngơi”
Lúc này Hàn Mẫn cùng Trình Minh Thạc cũng trở về
“Tham kiến hoàng thượng/ phụ hoàng”
“Bình thân, bình thân, Thạc nhi thật vất vả cho con và Hàn Mẫn vì đưa ta khỏi hoàng cung mà đã nhọc lòng”
“Phụ hoàng người có thể bình an là được”
“Không cần đa lễ như vậy, ta bây giờ cũng như tất cả những người ở đây đều cùng phận ở nhờ vương phủ của con, ta đây mới cần tạ lễ”
“Phụ hoàng người đừng như vậy, đã không còn sớm, ta sai người dọn thức ăn lên cho ngài cùng mẫu phi dùng đoạn đường đã mệt mỏi nhiều rồi”
Hoàng thượng gật đầu, Ngọc phi thì từ lúc nhìn thấy hai bảo bối liền quên mất con trai, ngay cả Trình Minh Thạc nãy giờ đã đứng đó từ lâu cũng không được người quan tâm đến
“Vương gia ta thấy là người đã bị Ngọc phi nương nương cho ra rìa rồi”
Trình Minh Thạc im lặng nhìn hai tiểu hài tử, giành mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-no-nguoi-mot-kiep-tra-nguoi-mot-doi/2655649/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.