Chương trước
Chương sau
Thành thân và đứa trẻ

Gốt cuộc trốn cũng không được, hoàng thượng cũng ban hôn cho hai người, còn cho nội vụ phủ sắp xếp hôn lễ của Lý tướng quân khiến ai cũng ganh tị vì được chính hoàng thượng ban hôn còn được nam hậu chính tay chuẩn bị mọi thứ từ giá y đến tất cả

Bạch Viên vẫn là chưa chuẩn bị được tinh thần, hắn muốn tìm Lý Nguyên nói chuyện, có thể đợi một thời gian nữa không nhưng tên Lý Nguyên này cũng thật hay thế nhưng liền trốn tránh hắn ba lần bảy lượt tìm không được.

Bạch Viên là cô nhi, không cha không mẹ, Lý Nguyên cũng vậy cho nên hôn lễ lần này do Hàn lão tướng quân trở thành chủ hôn của bọn họ, Hàn lão tướng quân đương nhiên đồng ý, Bạch Viên suy cho cùng cũng là đứa trẻ lớn lên ở Hàn phủ cũng xem như là người của Hàn phủ rồi

Đến ngày thành thân Bạch Viên bận lên hỷ phục được chính nội vụ phủ chuẩn bị hơn nữa còn theo ý nam hậu chỉnh sửa nhiều lần

Hàn Mẫn nhìn Bạch Viên cảm giác như sắp gả con gái đi vậy liền muốn rưng rưng, Bạch Viên theo y lâu như vậy đã sớm không còn coi người này là thuộc hạ mà chính là đệ đệ của mình. Kiếp trước Bạch Viên vì cứu y mà hy sinh thân mình chết trên chiến trường, kiếp này nhìn Bạch Viên một thân hỷ phục có thể cùng người mình thương thành thân Hàn Mẫn vui mừng cho y

“Sau này ngươi không còn là thuộc hạ bên cạnh ta nữa, nhất định phải sống tốt, còn có phải biết chăm sóc bản thân, Lý Nguyên hắn dám ức hiếp ngươi dám nạp thiếp liền cứ nói với ta ta thay ngươi xử trí hắn”

Bạch Viên gật đầu, giờ phút này liền không muốn xa chủ tử, muốn cứ như vậy ở lại đây làm thuộc hạ bên người

“Đừng khóc, nam nhi ngươi rơi lệ cái gì chứ, sau này cứ thường xuyên ra vào cung cùng ta trò chuyện”

Bạch Viên gật đầu

Giờ lành đã tới, Lý Nguyên cởi ngựa đến phía sau còn có một đoàn người mang đầy đủ sính lễ còn dắt theo một con ngựa khác, hắn là muốn còn Bạch Viên cưỡi ngựa về phủ, hắn không muốn người khác nói Bạch Viên như nữ nhân mà gả vào phủ mà muốn cho người khác biết y danh chính ngôn thuận là nam nhân gả cho mình

Hôn lễ diễn ra linh đình, các vị bá quan văn võ gửi vô số lễ vật đến, hơn nữa còn nhất định phải chuốt say Lý Nguyên muốn phá đêm động phòng của bọn họ

Hàn Mẫn trong vòng tay Trình Minh Thạc nhìn hai người thuộc hạ gốt cuộc cũng hạnh phúc liền an lòng trở về hoàng cung

Đêm động phòng, nói cho cùng Lý Nguyên vẫn một bộ dạng say khướt, Bạch Viên phải đỡ hắn vào, thật muốn tức chết, tên này lại uống say như vậy

“Viên nhi, ta thấy thật vui, vì gốt cuộc cũng thú được ngươi về”

Bạch Viên không thèm nghe liền quăng kẻ này lên giường, thầm mắng bọn bá quan văn võ cũng thật ác, chuốt say đến như vậy đêm nay dù gì cũng là đêm động phòng cũng nể mặt một chút chứ, mà người chuốt say Lý Nguyên nhiều nhất vẫn là bọn Phong Ảnh cùng với Bạch Á, muốn phá tân hôn của người khác thật là

“Viên nhi ngươi nói xem, ta có phải đang mơ không”

“Không ngươi đang ngáo”

Bạch Viên hậm hực trả lời

Rượu giao bôi chưa uống, say thành cái dạng này thì làm sao mà trong lòng hắn vui vẻ được

“Viên nhi chúng ta động phòng đi”

Lý Nguyên ngồi dậy kéo Bạch Viên nằm xuống, Bạch Viên liền thuận một cước đá người này xuống giường, tên này say rượu không biết tiết chế, hắn không muốn ngày mai không xuống được giường đâu, một lần đã rõ rồi

Lý Nguyên bị đá xuống giường có chút đau nhưng cũng bò trở lên, nhìn thấy Bạch Viên đang hậm hực liền cười, Bạch Viên nổi giận thật là đáng yêu a

“Cười cái gì ngươi uống rượu hỏng đầu rồi à”

Nhìn tên này cười như một tên ngốc Bạch Viên càng muốn giận thêm, tốt nhất từ nay về sau không để tên này uống quá nhiều nhất định

Đêm tân hôn chứ như vậy trôi qua, buổi sáng Lý Nguyên thức dậy liền thấy bản thân nằm ở dưới đất còn Bạch Viên thì nằm trên giường ngủ ngon lành

Bạch Viên nghe động tĩnh liền ngồi dậy

“Sáng sớm ngươi lại làm sao vậy”

“Đêm qua chúng ta động phòng mà sao ta lại nằm dưới đây”

Bạch Viên liền đen mặt, là ai uống say đến mức không thấy đường, còn bảo động phòng sao

“Động phòng đã làm từ lâu rồi ngươi còn muốn gì nữa”

Lý Nguyên cười cười, nhưng mà đêm động phòng cũng không thể như vậy được, hắn liền đứng lên tiến lại giường

Bạch Viên nhìn khuôn mặt hắn liền hiểu ý tứ lùi về sau

“Ngươi..ngươi….ngươi muốn gì,…không phải còn lên triều sao”

Bạch Viên lập tức lùi lại

“Không sao hoàng thượng còn có lúc không lên triều thì tướng quân một ngày không lên triều cũng không có việc gì”

Nói là làm hắn tiến lại giường đè Bạch Viên xuống, đêm qua không động phòng thì sáng nay động, Bạch Viên muốn trốn cũng không trốn được

……..

Ngày tiếp theo Bạch Viên tỉnh dậy người bên cạnh đã không thấy đâu, hắn cũng không quan tâm nhiều, ngủ cả một ngày trên dưới phủ cũng cần xem qua một tí vì hiện giờ hắn cũng trở thành một trong hai vị chủ nhân của tướng phủ, không thề cứ nằm lì trên giường được

Bạch Viên ngồi dậy thay y phục, mặc dù bên dưới vẫn còn đau một tí nhưng y vẫn mặc kệ, phải đi xem lễ vật hôm qua mọi người đem đến tướng quân phủ mới được, dù gì cũng nên sắp xếp rọn ràng

Xem một lượt lễ vật được mang đến Bạch Viên liền nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ còn kèm theo thư, là bút tích của chủ nhân, Bạch Viên liền mở ra

Trong thư viết đây là đan dược giúp nam nhân của thể mang thai, là Hàn Mẫn xin ở chỗ Y Phàm muốn làm quà tặng cho Bạch Viên mong hai người sớm sinh quý tử

Bạch Viên cũng biết loại đan dược này rất ít do chính nam nhân của hoàng đế Thịnh Hà quốc luyện ra hơn nữa không dễ dàng gì có thể luyện được, Bạch Viên thật sự biết ơn của Hàn Mẫn, vốn dĩ hắn còn nghĩ có thể sau này cùng Lý Nguyên nhận nuôi một hài tử cũng được chứ chưa từng nghĩ sẽ sinh một hài từ như vậy

Bạch Viên liền âm thần giấu viên đan dược đi

Lý Nguyên trên triều trở về nét mặt có chút không vui, Thuận An quốc chỉ vừa có tân đế chưa bao lâu cho nên một số nước liền dòm ngó muồn xâm chiếm, Trình Minh Thạc vốn muốn lệnh cho Bạch Minh dẫn quân đi biên cương nhằm đe doạ những kẻ có lòng muốn xâm chiếm Thuận An quốc nhưng suy cho cùng Bạch Minh vẫn còn chưa có nhiều kinh nghiệm cho nên lựa chọn lại là hắn, có điều hắn mới vừa thành thân nếu đi thì Bạch Viên sẽ làm sao đây

“Ngươi làm sao vậy trên chiều có chuyện gì”

“Viên nhi, ta sắp tới phải dẫn binh đi biên cương một chuyến”

Bạch Viên gật đầu

“Ngươi không nhớ nhung ta sao”

Lý Nguyên có chút tủi thân, có ai nghe phu quân mình mới vừa thành thân lại phải đi mà bình tĩnh như y hay không

“Đi rồi sẽ về, dù gì cũng là đe doạ cho những lẻ đó không nên đánh chủ ý vào Thuận An không phải sao”

Lý Nguyên gật đầu, nhưng bọn họ mới thành thân mấy ngày, vẫn chưa ân ân ái ái đủ a

“Ngươi đi cùng ta đi, hoàng thượng cho phép ta dẫn ngươi theo”

Bạch Viên lắc đầu

“Ta ở nhà chờ ngươi, ngươi đi rồi ta ở lại tướng phủ cai quản được không”

Lý Nguyên xụ mặt, vốn nghĩ Bạch Viên sẽ theo mình đi chứ

“Nhưng mà ta thật sự uỷ khuất a, nếu Viên nhi bù đắp cho ta gì đó thì ta sẽ đi sớm về sớm a”

Bạch Viên lắc đầu, từ khi nào lại trẻ con như vậy còn đòi bù đắp, bù đắp cái gì

“Viên nhi đêm nay chủ động một tí ta liền, ta liền sẽ đi sớm về sớm”

Bạch Viên lập tức đỏ mặt, không đứng đắng gì cả nhưng hắn vẫn gật đầu, xem như là phải sử dụng lễ vật mà chủ nhân tặng sớm một tí, đợi khi Lý Nguyên trở về cho hắn một bất ngờ

Đêm đó Bạch Viên chủ động vô cùng khiến Lú Nguyên ở trên người y không chịu buông tha đến mức người ngất đi mới chịu tha cho Bạch Viên

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lý Nguyên đã lên đường dẫn binh đi, còn để lại phong thư cho y nói sẽ nhanh chóng đi sớm về sớm, Bạch Viên mỉm cười, về cho ngươi một cái bất ngờ

Nhưng ngoài dự tính đám người muốn xâm lược Thuận An quốc thế nhưng không sợ liền như thế mà giao tranh, đã nửa năm trận đánh ngày càng khóc liệt, Bạch Viên ngày nào cũng lo lắng tin tức từ biên cương gửi về lòng muốn loạn lên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.