Làm một nhân viên "bạch nguyệt quang" thuần thục, nàng biết đủ các biện pháp để lấy được hảo cảm, khi nhân vật chính gặp nguy nan thì vươn tay, lúc hắn khốn khổ thì mở vòng tay, chỉ cần trả giá một chút, sẽ đổi lấy đối phương cảm động đến rơi nước mắt.
Đương nhiên, nốt ruồi son có rực rỡ đến đâu cũng sẽ biến thành vệt máu muỗi, chỉ đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi không thôi thì chưa đủ, cuối cùng phải có một màn chết bất đắc kỳ tử oanh oanh liệt liệt mới có thể làm cho nhân vật chính vĩnh viễn ghi khắc trong lòng.
Nàng tài nghệ thuần thục, chưa bao giờ thất thủ, vẫn là nhân viên vĩ đại trong tổ. Cũng không biết ở thế giới này gặp phải chuyện gì mới có thể ngã quỵ ở đây.
Kỳ thật lúc nghe được nội dung cốt truyện, nàng đã sớm nghĩ tới cái người gọi là "bạch nguyệt quang" đó chỉ chính mình, chẳng qua.....
Cung Đấu Cơ thấy nàng trầm mặc, còn nói: "Như vậy không phải càng tốt à, ngươi là bạch nguyệt quang của Hoàng đế còn gì! Thế thì tiến công chiếm đóng Hoàng đế, trở thành Vương giả cung đấu chẳng phải chỉ vài phút thôi sao!"
Vi Oanh: "Đúng vậy, chỉ mấy phút thôi! Hiện tại ta là người quan trọng nhất trong lòng Hoàng đế rồi, mau để ta rời khỏi thế giới này đi!"
Cung Đấu Cơ bị nghẹn họng, nửa ngày mới nói: "Nhưng ngươi còn chỉ mới là Quý nhân, ít nhất cũng muốn cung đấu đến Hoàng hậu chứ?"
Vi Oanh rũ mắt nhìn cung điện tẩm dưới ánh trăng và sắc tuyết, trước mắt lại hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nhat-dinh-phai-lam-hac-nguyet-quang-cua-ten-hon-quan-nay/777769/chuong-45-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.