Vi Oanh hơi khựng lại.
Là Hoàng đế à, thế thì không sao cả.
Vân Thiều buông rũ hàng mi, làn da trắng lạnh lẽo được ánh mặt trời chiếu đến toả sáng.
Nàng thử mở miệng, ngữ khí mềm nhẹ: "Ngươi muốn cứu vớt trẫm sao?"
Nghĩ đến đây, trái tim nhảy vội, niềm vui mừng nói không nên lời chầm chậm dâng lên.
Nàng nhịn không được nghĩ thầm, Oanh Oanh muốn cứu vớt ta thế nào đây?
Vân Thiều nghĩ nghĩ, hai má phiếm hồng, nhẹ nhàng cúi đầu, tư thái hiếm hoi mềm mại nhu thuận.
Vi Oanh lui lại một bước: Á! Vẻ mặt quen thuộc này!
Khẳng định cẩu hoàng đế đã đọc tiểu thuyết của nàng, chắc chắn là thế, nếu không thì sao sẽ lại lộ ra vẻ mặt đỏ bừng y hệt như mọi người ở Ngọc Lộ Điện ngày đó thế chứ.
Tui! Nàng nhất định phải lấy quyển tiểu thuyết đó về sớm, lần trước chỉ mới đọc đến đoạn tiểu cung nữ nửa đêm lẻn vào phòng mỹ nhân, còn chưa kịp đọc truyện thứ hai nữa.
Vân Thiều nhìn nàng, ánh mắt thập phần mềm mại.
Nàng ngẩn ngơ nghĩ, từ sau khi gặp được Oanh Oanh, mọi việc dường như trở nên càng ngày càng tốt hơn, lần trước sau khi đám ngôn quan bị đánh một trận, cũng không dám làm gì quá mức nữa. Nếu là trước kia, nhất định sẽ không giải quyết dễ dàng như thế.
Nàng ấy như thể phúc tinh của mình, cho dù không cố gắng cứu vớt, chỉ ở bên cạnh cũng có thể đủ mang tới vận may.
Vân Thiều lại ôn nhu hỏi: "Muốn cứu vớt thế nào đây?"
Vi Oanh quyết định lại thử hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nhat-dinh-phai-lam-hac-nguyet-quang-cua-ten-hon-quan-nay/777755/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.