Cùng là người lưu lạc thiên nhai mất ngủ, gặp lại như đã từng quen biết.
Vi Oanh cùng nữ quỷ cô nương đồng bệnh tương lân, nháy mắt khoảng cách đều như được kéo gần lại không ít.
Nàng hỏi: "Vì sao mất ngủ?"
Sắc mặt Vân Thiều trắng bệch, nhẹ giọng đáp: "Gặp ác mộng."
Vi Oanh lắc đầu: "Đáng thương."
Lúc này nàng cũng không biết nữ quỷ cô nương đáng thương là do ai, còn tưởng cô nương này thân ở thâm cung, mất đi sủng ái của đế vương, đêm khuya lạnh lẽo, trằn trọc khó ngủ. Vì thế nàng vỗ vỗ bả vai Vân Thiều, cười nói: "Không sao cả, tuy ngươi không ngủ được, nhưng khẳng định tên đầu sỏ làm ngươi mất ngủ hiện tại cũng không ngủ được."
Vân Thiều sâu kín hỏi: "Thật vậy chăng?"
Vi Oanh trảm đinh chặt sắt trả lời: "Đương nhiên!"
Nàng cũng không tin gần đây cẩu hoàng đế có thể ngủ ngon.
Cẩu hoàng đế lại sâu kín thở dài, nhìn màn đêm đặc quánh phía trước, thân mình hao gầy rất nhiều bị khoá lại trong lớp y phục bằng hồ cừu, quầng thâm dưới mắt chỉ ra rằng đã lâu rồi nàng không thể yên giấc.
Nàng nghĩ, đầu sỏ gây tội......
Dù thế nào cũng không thể gán tội cho hai con ngựa được.
Tú nữ này chỉ đang an ủi người khác, chẳng qua cảm giác được an ủi cũng không tệ.
Vân Thiều hỏi: "Vậy vì sao ngươi không ngủ?"
Lồng ngực Vi Oanh đau xót, sau một lúc lâu không nói gì, mặt mày buông lơi, hai gò má tái nhợt bị gió đêm thổi không chút huyết sắc. Hồi lâu, nàng mới móc một nắm hạt dưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nhat-dinh-phai-lam-hac-nguyet-quang-cua-ten-hon-quan-nay/777733/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.