Lục Bất Quy phất tay áo, trong không trung xuất hiện vài ngọn đèn mờ ảo.
"Linh trận duy trì sự sống cần phải có mạng người hiến tế, chỉ cần xem tâm đèn mệnh hồn có tắt không là biết ngay."
Ánh sáng phát ra ngọn đèn rất yếu, ngọn đèn tượng trưng cho sự sống không chịu nổi sức mạnh của cơn gió, cuối cùng tắt ngúm.
Sau khi tắt, tâm đèn bay về một phía một đoạn cầu thang đá rất khó nhìn thấy trong góc ngục tối.
Ánh sáng yếu ớt tạo ra một vệt sáng dài trong bóng tối.
Lục Bất Quy và Lục Việt cùng nhìn tâm đèn, ngay cả cách cau mày khi suy nghĩ cũng giống hệt nhau.
Hai người cùng đi về phía chiếc cầu thang trong bóng tối, động tác của hộ như được đồng bộ hoàn toàn.
Điểm khác biệt duy nhất là trong lúc Tô Quân còn ngơ ngác, Lục Việt đã nắm lấy tay cậu, kéo cậu lại gần.
Lòng bàn tay của Lục Việt có hơi ẩm ướt, hắn thấp giọng nói:
"Tiểu Quân, bên dưới có thể là linh trận giả, cũng có thể là linh trận thật...rất nguy hiểm, em nhớ theo sát anh."
Tô Quân bị phân tâm, chân bước nhanh hơn để theo kịp tốc độ của Lục Việt.
Năm ngón tay dùng lực, cậu tự nhiên nắm tay Lục Việt.
Mười ngón tay đan chặt.
Cầu thang đá dài không có điểm cuối như được rút ngắn lại một nửa, nhịp tim tăng lên, ánh sáng yếu ớt phía trước dường như cũng rõ ràng hơn.
Sở phó Trần không dám làm bóng đèn chiếu sáng giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyet-lao-khong-lam-nua/3439724/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.