Trong đại điện của Lục Việt, Tô Quân hôn mê nằm trên giường, quanh người bọc một cái chăn nhỏ in hình linh thạch, hai
mày cau chặt, thân thể bất an cuộn tròn.
Sở trưởng Hoa chuyên phụ trách chữa thương cho tiểu tiên đứng bên giường, vuốt chòm râu bạc trắng, không kiên nhẫn nói:
"Sở trưởng Lục, lão phu nói ngài nghe, thần tiên không dễ chết vậy đâu. Hắn chỉ bị thương nhẹ thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại."
"Ngài thực sự không cần buổi sáng đến mời ta một chuyến, buổi chiều đến mời ta một chuyến, buổi tối lại mời ta một chuyến đâu. Ngài tính xem, mấy ngày nay ta đã đến đây không dưới 10 lần rồi."
Lục Việt khẽ nhíu mày: "Bị thương nhẹ? Trái tim của cậu ấy sắp..."
Sở trưởng Hoa đau đầu nói:
"Nó sẽ tự lành thôi! Năm đó ngài giết "Thái tử" Yêu giới trở về, trái tim gần như bị chém làm hai nửa mà ngài vẫn kiên quyết nói là bị thương nhẹ đó, ngài quên rồi sao?"
Lục Việt nhíu mày càng sâu: "Cậu ấy vẫn luôn kêu đau."
"Ai mà không thấy đau khi bị đâm vào tim chứ? Với lại, tiểu Nguyệt Lão này căn bản không phải đang kêu đau, hắn rõ ràng đang lẩm bẩm "Linh thạch...linh thạch...linh thạch của ta đâu?", có chỗ nào kêu đau đâu."
Lục Việt mím môi không nói, một lúc sau mới mở miệng
"Cảm ơn ngài. Đợi đến khi cậu ấy tỉnh lại, phiền ngài lại đến đây một chuyến."
"Không cần khách sáo. Ngài cũng không cần ngày nào cũng trực bên giường hắn như vậy, so với tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyet-lao-khong-lam-nua/2433720/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.