Thiên Đình tiểu Nguyệt Lão Tô Quân đã vùng vẫy trong cơn lũ mồ hôi lạnh, bị nhấn chìm bởi từng lớp da gà.
Cuối cùng đột ngột qua đời ở nhân gian vì quá xấu hổ.
Mấy sợi tóc ngốc căng thẳng đến đứng thẳng dậy, Tô Quân lấy một bộ quần áo trên giá treo bên cạnh xuống, nhét vào tay Lục Thịnh, chắn màn hình điện thoại của hắn.
"Lục Thịnh, anh đi thử chiếc áo này trước đi!"
Lục Việt nhìn Tô Quân đang bận rộn chọn quần áo để di chuyển sự chú ý của hắn, khóe miệng hắn khẽ cong lên.
Thứ mà Tô Quân nhét trong tay hắn là một chiếc áo gió cổ đứng.
Lục Việt tùy tiện liếc nhìn chiếc áo, nghiêng người cúi đầu thì thầm vào tai Tô Quân.
"Tin nhắn nói rằng nếu tôi mặc chiếc áo gió này, tôi có thể chinh phục trái tim của hàng ngàn chàng trai và cô gái bằng vẻ ngoài của mình, đốt cháy trái tim cô đơn trống rỗng của họ..."
Hắn dừng lại một chút, môi dán sát lên tai Tô Quân.
"...Trái tim của cậu có đang cháy không?"
Lúc Lục Việt nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào tai Tô Quân, dái tai cậu tê dại mất hết cảm giác.
Nhưng Tô Quân không có tâm trạng đỏ mặt xấu hổ.
Tay phải ôm lấy trán, tay trái nắm khuỷu tay phải, ánh mắt trống rỗng, không nói nên lời.
...Thật muốn quay lại quá khứ, đánh chết kẻ trong phút bốc đồng đã gửi những tin nhắn kia.
Lúc đó cậu nhất thời bí văn, tùy tiện lên mạng tìm mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyet-lao-khong-lam-nua/2433684/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.