Sau khi ngồi xuống, Tô Quân mỉm cười giới thiệu Đường Tuyên với Lục Việt:
"Lục Thịnh, đây là Đường Tuyên, làm việc tại công ty L."
Đường Tuyên nhanh chóng ngẩng đầu lên, khi bắt gặp ánh mắt dò xét của Lục Thịnh, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh.
Anh lại một lần nữa cảm nhận được không khí ngột ngạt khi Lục tổng đến phòng tài vụ nói chuyện với giám đốc, trong phòng chỉ còn duy nhất tiếng gõ bàn phím lách cách.
Đường Tuyên nói một cách trang trọng như đang báo cáo công việc:
"Chào ngài."
Lục Việt gật đầu, hắn biết người này là em họ của thư ký Lâm.
"Xin chào."
Sống lưng Đường Tuyên căng chặt, anh có cảm giác nghiêm trọng như đang bị lãnh đạo chất vấn.
Câu "Lục tổng vất vả rồi" suýt chút nữa bật ra khỏi cổ họng.
Lục Việt quay sang bên cạnh, chăm chú nhìn Tô Quân, đưa tay xoa nhẹ mấy sợi tóc ngốc trên đầu cậu:
"Xem xem có thứ gì cậu muốn ăn không."
Tô Quân cố gắng giữ vẻ mặt lạnh nhạt, bối rối nhìn Đường Tuyên.
Đường Tuyên cúi gằm mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ngừng nhẩm thầm mấy câu trong nguyên lý kế toán "Có người vay thì phải có người cho, số tiền vay bằng số tiền cho..."
Chỉ có học tập mới có thể giúp anh thoát khỏi biển cơm chó rộng lớn này.
Thấy Đường Tuyên nhắm mắt như thể đang tụng kinh, Tô Quân nhắc nhở anh:
"Đường tiên sinh, anh xem anh thích ăn gì?"
Nhìn mấy chữ tiếng Anh rồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyet-lao-khong-lam-nua/2433677/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.