Tô Quân không có cách nào nắm lấy tờ giấy. 
Tờ giấy giống như ngọn lửa, hơi nóng thiêu đốt từ đầu ngón tay lên đến hai má cậu. 
...Đây có thể coi là Lục Việt đang tỏ tình với cậu không? 
Trái tim trong lòng bàn tay giống như được tắm trong ánh mặt trời tỏa ra hơi ấm. 
Tiểu Thần Tài vào bếp rửa táo vẫn thấy Tô Quân ngồi ở cửa, cúi đầu mân mê tờ giấy trong tay. 
Đôi lông mày của cậu ban đầu khẽ nhíu lại, sau đó từ từ giãn ra, trong mắt lộ rõ ý cười cảm động. 
Tiểu Thần Tài từ trong bếp đi ra, cắn một miếng táo, thần thần bí bí nói: 
"Đúng rồi, Tô Quân, tôi kể cho cậu nghe một chuyện." 
Tô Quân mềm lòng định mở cửa cho Lục Việt: 
"Ừ?" 
"Mấy nghìn năm trước có 2 vị thần tiên hạ phàm thu phục yêu quái, trong đó có một vị cứ tưởng rằng đối phương chỉ là người phàm, động một tí là lại ẩn thân tính kế đối phương, hiện thân thì lại tỏ vẻ yếu đuối. Sau này khi biết thân phận thực sự của đối phương...ha ha ha" 
Nụ cười trên mặt Tô Quân liền tắt ngúm: "......." 
Không buồn cười chút nào, thậm chí còn có cảm giác đồng cảm. 
Bàn tay đang nắm lấy tay vặn cửa dừng lại, Tô Quân lạnh lùng ngồi xuống, cầm bút viết lên tờ giấy. 
"Hiện tại cấp bậc của ngài là 1824, mời ngài tiếp tục chờ đợi, chắc chỉ khoảng mấy vạn năm nữa thôi." 
Sau đó cậu dùng sức vo tờ giấy thành một quả bóng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyet-lao-khong-lam-nua/2433660/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.