Chương trước
Chương sau
Quả thật không có gì khác gì với những lời truyền miệng, chỉ cần nhìn hình dáng đã chắc chắn đây chính là Hỏa Ly - yêu thú thượng cổ được trấn giữ suốt vạn năm, chỉ là không ngờ nó thực sự tồn tại. Huyền Mặc nheo mắt, nếu là Hỏa Ly thì quả thật hơi khó đối phó, ngày trước nó gây loạn nhân gian phải biết bao cao nhân các phái hy sinh mới có thể chế ngự được, rồi tốn bao công sức nào là phong ấn nào là kết giới cũng chỉ giữ chân được nó, chỉ với năng lực hiện tại của ba người họ e rằng không phải đối thủ của nó.
"Ha ha ha." Hỏa Ly hai hàm rung lên, nhe cái nanh vuốt dài của mình ra cười lớn.
Yến Thanh Ngọc ghê tởm chĩa kiếm vào nó nghi hoặc nói: "Yêu thú cũng biết cười nữa hả?"
"Không nhận ra ta?"
Yến Thanh Ngọc: "Má ơi còn biết nói nữa!"
Huyền Mặc nói: "Là Nhiễm Cảnh, hắn dùng thuật Truy Hồn vào trong thân xác của Hỏa Ly."
Thẩm Xuyên dường như không tin nổi hỏi: "Không thể nào, thuật Truy Hồn cũng dùng được với yêu thú sao?"
"Các ngươi thấy thế nào, hiện tại thì biết sợ rồi chứ?" Nhiễm Cảnh trong thân xác Hỏa Ly đắc ý nói, giờ thân hình to lớn mỗi lời nói ra đều khiến người ta đinh tai nhức óc. Yến Thanh Ngọc chưa kịp phàn nàn thì đã bị một mồi lửa từ trong miệng Hỏa Ly đột ngột phun đến, hắn nhanh chóng nhảy lên cao tránh né. Thật may là vừa vặn tránh kịp, Yến Thanh Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nghe nói mồi lửa này có thể thiêu rụi vạn vật. Hắn chưa muốn thành cái xác chết cháy đâu!
Tuy tránh kịp nhưng vẫn không khỏi tức giận, Yến Thanh Ngọc quát lên: "Tên khốn nạn nhà ngươi đã xấu còn chui vào trong thân hình con gớm ghiếc này, trước khi ra tay có thể thông báo trước một tiếng không hả... này... này ta đã bảo phải thông báo trước cơ mà, động một chút là đánh thế à?"
Những câu sau đó đã bị lấn án bởi tiếng giao đấu, Thẩm Xuyên và Huyền Mặc cũng không có ý định ngồi xem trò vui lập tức lao vào. Lửa của Hỏa Ly rất đáng sợ nhất định phải cách xa, Ngọc Tịnh Yên và Tử Linh Lan liền lui vào một phía xa trong góc kéo theo cả Mộng Quỷ.
Không gian trong động này rộng lớn nhưng thân hình Hỏa Ly quá to, nó di chuyển một lúc là va vào tường, cái đuôi dài ngoằng liên tiếp đập tán loạn. Những tu sĩ bị trói sợ vạ lây lùi sát vào tận trong góc không ló đầu ra, may mà cũng cách nơi họ giao chiến khá xa nên không gây thương vong nhiều.
Da của Hỏa Ly rất cứng, dù là Đoạn Mạch kiếm của Huyền Mặc đánh vào cũng không làm nó thương tổn, giờ ngược lại là đám người Thẩm Xuyên phải hoa mắt chóng mặt. Nhiễm Cảnh rất đắc ý, vung hai chân đằng trước lên liên tục khua loạn xạ đạp Yến Thanh Ngọc lăn một vòng dưới đất.
Ngọc Tịnh Yên hốt hoảng gọi: "Yến ca ca!"
"Đứng yên đấy đừng lại gần đây!" Yến Thanh Ngọc lăn liên tiếp vài vòng tránh không bị Hỏa Ly đè nát, không quên quay về hướng Ngọc Tịnh Yên nói lớn. Ngọc Tịnh Yên chưa kịp tiến lại gần đã bị lời nói của hắn làm cho đứng khựng lại, cô tức giận đâm thanh kiếm trong tay mình vào lòng bàn tay Mộng Quỷ ghim xuống đất trút giận, làm nó kêu ầm ĩ cả lên.
Thấy đánh mãi cũng không phải cách, Thẩm Xuyên lo lắng nhìn về phía Huyền Mặc hỏi: "Làm sao đây, Hỏa Ly là yêu thú thượng cổ chúng ta không thể đánh thắng nó đơn giản như vậy được, có cách gì không?"
Huyền Mặc đưa một kiếm lên, quật ngược lại một ngụm lửa đang nhả về phía mình, hắn đứng trên cao ra hiệu: "Hai người đưa binh khí cho ta!"
Dù không biết Huyền Mặc định làm gì nhưng Yến Thanh Ngọc và Thẩm Xuyên nhanh chóng làm theo, ném binh khí về phía hắn, Huyền Mặc nhanh chóng bắt lấy thu cả ba món binh khí vào trong tay. Hai người Thẩm Xuyên đã mất binh khí chỉ có thể dùng chiêu thức tránh né, đem lực chú ý của Hỏa Ly về phía mình.
Nhiễm Cảnh cười lớn: "Thượng Quan Huyền Mặc, ngươi nghĩ mấy trò vặt vãnh của ngươi có thể thắng nổi ta?"
Huyền Mặc không trả lời dùng linh lực bày binh khí thành hàng lơ lửng trước mặt, nốt chu sa hình ngọn lửa giữa trán hắn không ngừng đỏ rực lên. Không để ý đến mọi chuyện xung quanh, Huyền Mặc chỉ tập trung vào ba thứ binh khí trước mắt. Được một lúc lâu, ba món binh khí theo lệnh của hắn từ từ di chuyển xoay thành hình tròn, sau đó kết hợp lại tạo thành một đốm sáng hình quả cầu màu vàng rực, ba món binh khí nuốt trọn lấy nó ở chính giữa. Thấy đã hoàn thành Huyền Mặc lại lôi Thanh Trừng ra dẫn sức mạnh từ quả cầu vào trong Thanh Trừng, chẳng mấy chốc pháp khí của hắn đã biến thành một sợi dây dài màu vàng sáng y như quả cầu. Huyền Mặc ném cho Yến Thanh Ngọc một đầu, ném cho Thẩm Xuyên một đầu, cả ba nhanh chóng dùng sợi dây vừa mới tạo thành vây quanh Nhiễm Cảnh.
Nhiễm Cảnh lúc đầu còn dễ dàng tránh thoát nhưng sợi dây dài vô hạn, thân hình của Hỏa Ly lại to lớn không thể đấu với ba người liên tục lượn qua lượn lại, cuối cùng chẳng mấy chốc bị quấn lấy như tơ vò. Nhiễm Cảnh thử nhúc nhích nhưng sợi dây được tạo thành từ ba món binh khí của quỷ vương, đều chứa sức mạnh phi thường quả là điều không dễ.
Huyền Mặc dùng sức kéo chặt sợi dây trong tay nói: "Giữ cho chắc không được buông tay nửa chừng, nếu không sức mạnh từ binh khí sẽ phản ngược lại, chỉ cần buộc chặt lấy nó trong vòng một canh giờ có thể bức Nhiễm Cảnh ra khỏi thân xác Hỏa Ly."
Thẩm Xuyên và Yến Thanh Ngọc gật đầu càng chú tâm vào nắm chắc dây hơn. Nhiễm Cảnh thử di chuyển nhưng không có cách, cả người đã bị quấn đến chặt cứng nửa ly cũng không thể nhúc nhích, cổ bị siết càng không thể phun lửa. Nhiễm Cảnh tức giận nghiến răng ngó xung quanh một lượt: "Giỏi cho ngươi Thượng Quan Huyền Mặc, ta đúng là quá coi thường ngươi rồi, nhìn ngươi như hiện tại ta thấy Lạc Tranh năm đó vu cho ngươi là quỷ đúng thật là không oan, rất có tố chất!"
Nhiễm Cảnh nhắc lại chuyện khi xưa muốn làm Huyền Mặc phân tâm, Thẩm Xuyên lo lắng nhìn về phía Huyền Mặc, cũng may tinh thần của hắn không dễ bị xao động, không để lời của Nhiễm Cảnh vào trong tai nhắm chặt mắt lại.
Nhiễm Cảnh nói thêm vài câu, thấy chiêu này không có tác dụng với Huyền Mặc hắn lại quay qua Thẩm Xuyên: "Thẩm Xuyên à... năm đó ngươi nghe lời ta cho hắn uống Cốt Long hại hắn suýt chết, ngươi phản bội hắn như vậy mà bây giờ vẫn có mặt mũi ở đây sao?"
Con ngươi Thẩm Xuyên khẽ xao động, đúng là điều này luôn là cái gai trong lòng cậu không thể dễ dàng gỡ bỏ, mỗi lần nhắc đến là một lần khó chịu. Huyền Mặc thấy Thẩm Xuyên phân tâm vội nói lớn: "Ca ca đừng để ý đến hắn, nếu hiện tại ngươi bị những lời nói đó mê hoặc mới là không có mặt mũi đứng cạnh ta!"
Thẩm Xuyên nghe Huyền Mặc nói quả nhiên bình tĩnh hơn hẳn, lực đạo trên tay cũng chắc hơn.
Đúng vậy! Nếu bây giờ còn bị Nhiễm Cảnh đưa vào tròng một lần nữa mới là ngu dốt, mới là không xứng đáng ở bên hắn.
"Ha ha ha. Hay cho một cặp cẩu nam nam các ngươi...!" Nhiễm Cảnh nghiến răng cười lớn, sợi dây trong tay họ cũng rung chuyển dữ dội, cả ba phải dùng hết sức mới không để nó tuột ra. Đột nhiên Nhiễm Cảnh dừng lại, một con mắt của hắn âm trầm nhìn về hướng khác lạnh lùng nói: "Ngươi còn đợi gì... còn không mau ra tay?!"
Tất cả những người trong đây đều giật mình, lúc mới vào họ đã thầm quan sát một lượt, hàng trăm tu sĩ bị trói kia đều bị hút hết linh lực không có khả năng. Mà cả ba người Thẩm Xuyên đều giữ chặt dây, nếu một người buông ra thì cũng sẽ bị pháp lực phản lại làm bị thương càng không phải. Mộng Quỷ bị Ngọc Tịnh Yên dùng kiếm khống chế, vậy thì rốt cuộc trong đây còn ai?
Bỗng con ngươi Thẩm Xuyên lạnh lẽo, Huyền Mặc và Yến Thanh Ngọc cũng nhận ra gì đó nhìn chằm chằm về hướng ngược lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.