Chương trước
Chương sau

Dù Thẩm Xuyên không quen Sở Thiên Ca nhưng lúc mới đến cũng đã từng nhìn thấy hình dáng của hắn, nhớ lại ánh mắt lúc nào cũng chứa đậm đau thương kia. Đó không phải giả dạng mà là đôi mắt vốn có của Sở Thiên Ca, dù Nhiễm Cảnh ở trong thân xác đó đi chăng nữa cũng không thể thay đổi, có hay không lúc ở trong thân thể Sở Thiên Ca hắn cảm nhận được nỗi đau của người đó, vì sao mà gương mặt lúc nào cũng u uất.
Thẩm Xuyên khó chịu nói: "Chính vì như vậy nên ngươi mới đánh mất đi người thật lòng yêu mình rồi!"
"Ha ha ha." Nhiễm Cảnh cười lớn, khi nhắc đến tên người đó hắn còn chẳng có vẻ gì là đau buồn: "Tuy Sở Thiên Ca ngu dốt nhưng hắn cũng rất có ích, khi còn sống vị sư huynh này của ta rất chăm chỉ tu luyện, đến lúc chết đi cũng như vậy ta lấy đi của hắn rất nhiều pháp lực, chính hắn đã giúp ta rất nhiều, rất tốt! À mà... nếu không có hắn thì ta cũng không dễ dàng hại Thượng Quan Huyền Mặc như vậy đâu, cũng không khiến ngươi trở thành bộ dạng này, đáng nhẽ ngươi nên hận hắn mới đúng, còn tỏ vẻ đồng cảm cái gì?"
Yến Thanh Ngọc khinh thường bĩu môi: "Điên hết thuốc chữa, ta thấy ta là quỷ mà còn tốt hơn ngươi, ghê tởm!"
"Như vậy mà đã ghê tởm sao?" Ánh mắt Nhiễm Cảnh chợt lạnh đi, hắn lùi về sau nhìn đám tu sĩ đang bị trói kia nói: "Đó chưa là gì đâu, còn nhiều thứ các ngươi chưa thấy lắm. Ta sẽ cho các ngươi từ từ mà mở rộng tầm mắt."
Nhiễm Cảnh vừa nói vừa lôi tu sĩ gần nhất kéo về phía pháp trận, tu sĩ liên tục lắc đầu nguầy nguậy miệng 'ưm ưm' như muốn nói gì đó. Nhiễm Cảnh cười một tiếng rồi tháo khăn trên miệng tu sĩ xuống, tu sĩ vội khàn khàn cất giọng nức nở: "Sư phụ... tha cho đệ tử đi sư phụ... đệ tử không muốn chết!"
Nhiễm Cảnh nhíu mày đăm chiêu một lúc sau đó mới 'À' lên: "Ta còn tưởng là ai hóa ra chính là đệ tử ta yêu quý của ta đây mà... sao vậy? Ngày trước không phải lúc nào ngươi cũng luôn miệng nói nguyện sống nguyện chết vì ta sao, hiện tại ta cho ngươi cơ hội rồi đó mau thực hiện đi."
"Đừng... đừng..." Tu sĩ liên tục lắc đầu nước mắt giàn dụa.
"Hừm... Vô dụng." Nhiễm Cảnh gằn giọng khinh thường, mặt không biến sắc đâm mạnh tay vào trong đan điền của tu sĩ moi lấy kim đan ra. Tu sĩ lập tức trợn trừng mắt kêu gào thảm thiết, tiếng kêu này làm những tu sĩ đằng sau càng sợ hãi, có mấy tiểu muội nhìn còn khá trẻ không chịu được mà khóc lên nức nở, nhưng miệng bị bịt nên chẳng phát ra âm thanh lớn tiếng nào.
Nhiễm Cảnh cầm viên kim đan trên tay đặt lên cái đĩa ở chính giữa, Mộng Quỷ rất phối hợp đi đến gần tu sĩ lôi hắn về một góc, dùng móng tay cứa một đường ngang cổ hắn ra, để máu rớt xuống theo rãnh chảy vào trong pháp trận, sau đó Nhiễm Cảnh lẩm bẩm, tay chắp lại trước ngực hai ngón chỏ áp vào nhau bắt đầu niệm chú.
Chẳng mấy chốc pháp trận đã có phản ứng, chính giữa khẽ rung chuyển máu của tu sĩ lúc nãy lập tức bị rãnh kia nuốt trọn lấy, thi thể bỗng bị hút cạn khô. Giờ mới nhìn rõ pháp trận này được bày theo hình bát quái, mới một người nên cũng không có thay đổi gì nhiều.
Ngọc Tịnh Yên nhìn hết nổi nói lớn: "Ngươi thực sự điên rồi!"
"Ha ha điên hơn nữa ta còn có thể." Vừa nói hắn vừa lôi thêm một tu sĩ nữa đến thực hiện lại y hệt hành động lúc nãy, pháp trận được thêm một mạng lại sáng thêm một đoạn, chỉ cần tất cả sáng lên là coi như hoàn thành. Nhiễm Cảnh nhìn về phía Ngọc Tịnh Yên nhướn mày nói: "Yên tâm đi tiểu cô nương, một lát nữa sẽ đến lượt các ngươi thôi."
Vì số lượng người quá đông Mộng Quỷ cũng nhảy vào giúp, thi thể bị giết ngày càng nhiều Thẩm Xuyên sốt ruột nhìn Huyền Mặc hỏi: "Rốt cuộc ngươi xong chưa vậy?"
Huyền Mặc cười đáp: "Xong rồi."
Nói xong hắn đứng dậy nhìn về phía Nhiễm Cảnh: "Nhiễm Cảnh ngày trước không giết ngươi ta thực sự rất hối hận, đáng nhẽ ngay từ lần đầu tiên gặp ngươi nên chết rồi."
Trên tay Nhiễm Cảnh đang giữ một tu sĩ, nghe Huyền Mặc nói hắn buông tu sĩ ra nhìn Huyền Mặc cười: "Bây giờ mới hối hận ngươi thấy có muộn quá không?"
Huyền Mặc nói tiếp: "Năm đó thật ra Lạc Tranh chưa từng yêu ta, huynh ấy cũng không phải là do ta giết chỉ là quá tuyệt vọng mà tự kết liễu. Như ngươi nói hiện tại vì muốn gặp lại y mà cố tiếp tục sống thì năm đó, y cũng vì ước nguyện của ngươi mà sống. Thống nhất thiên hạ để đất nước của ngươi trở nên lớn mạnh nhất, Minh Châu bị ta diệt thống nhất thiên hạ điều đó chỉ còn là sớm muộn, vậy nên y mới không còn lý do để tiếp tục gắng gượng."
"Năm đó nếu ngươi đến sớm hơn một chút y cũng không phải tự vẫn, trước lúc chết nhìn thấy ngươi y nói như vậy cũng đủ rồi, y còn cầu xin ta đừng động vào ngươi, nếu không thì ngươi nghĩ gây chuyện với ta suốt bao năm còn bình an sống đến ngày hôm nay sao?"
Nhiễm Cảnh bỗng chốc bị những lời nói của Huyền Mặc đả kích, hắn cười lớn: "Thật tốt hóa ra Lạc Tranh vẫn luôn yêu ta... Ta cũng biết ta sai rồi! Nhưng không sao cả sẽ sớm thôi... ngươi nhìn xem, chỉ cần những người ở đây chết hết, chỉ cần ta lấy mạng các ngươi hiến tế ta có thể trở về năm đó, ta sẽ thay đổi tất cả, Lạc Tranh cũng không phải chết, chỉ cần đợi một chút nữa thôi."
"Có những chuyện đã qua thì không thể vãn hồi, ta chỉ muốn nói với ngươi..." Nhìn trạng thái điên rồi của hắn Huyền Mặc thở dài, dừng lại một chút rồi nói: "Tất cả đã muộn rồi, ngươi muốn khởi động thuật trùng sinh? Không-có-khả-năng!"
Bốn chữ cuối hắn cố tình nhấn mạnh, sau đó cả hai nắm thành đấm siết chặt, dù ở trong này không có gió nhưng đột nhiên xung quanh nổi lên cát bụi, một đạo linh lực màu đỏ bao quanh người hắn. Huyền Mặc hơi ngửa cổ lên, đột nhiên giữa trán xuất hiện một đốm đỏ chu sa hình ngọn lửa. Hắn nhắm hai mắt lại từ từ đứng thẳng lên, rồi sau đó một thanh kiếm từ trong người thoát ra, đôi mắt lập tức mở lớn điều khiển thanh kiếm chặt đứt sợi dây bám trên người.
Tất cả những người ở đây đều không thể tin nổi kể cả Nhiễm Cảnh, sợi dây đó của hắn có thể hút mất pháp lực, đáng nhẽ chuyện này không nên xảy ra! Cơ mặt hắn cứng ngắc, nhìn thanh kiếm màu đỏ đuôi kiếm khắc hình rồng trên tay Huyền Mặc, bất ngờ cất tiếng: "Là Đoạn Mạch kiếm?"
Huyền Mặc cởi trói cho Thẩm Xuyên cùng Yến Thanh Ngọc xong quay ra trả lời: "Phải, chắc ngươi cũng nghe qua rồi?"
"Thế mà nó lại ở trong tay ngươi!" Ai chưa từng nghe qua về Đoạn Mạch kiếm, nghe nói thanh kiếm này đã từng là pháp bảo bị biết bao nhiêu người tranh giành, gây sóng gió cho nhân gian một thời, sau đó không biết tại sao đột nhiên biến mất, nghe đồn là đã bị người khác tiêu hủy cũng nghe đồn là nó đã thuộc về tay kẻ khác. Đoạn Mạch kiếm lợi hại một phần cũng là do nó có sức mạnh quá lớn, hơn nữa chỉ nhận người có duyên làm chủ, nếu không phải người nó chọn dù có cưỡng chế cũng không thể nào sử dụng.
Người ngoài không biết sự lợi hại của nó còn ở một điểm nữa, chính là dù không còn pháp lực cũng có thể triệu ra, nhưng Huyền Mặc từ lúc có được thanh kiếm này chưa từng thử gọi, vậy nên lúc nãy mới mất nhiều thời gian như vậy. Nhiễm Cảnh tức giận ánh mắt lạnh đi, Ngọc Tịnh Yên cùng Tử Linh Lan liền chạy lại tụ hợp.
Thẩm Xuyên an ủi Ngọc Tịnh Yên vài câu rồi quay qua nhìn Nhiễm Cảnh nói: "Xem ra hôm nay điều ngươi muốn khó thành rồi."
"Ha ha ha." Nhiễm Cảnh cười: "Ngươi nghĩ thoát ra là đã thắng rồi sao, hiện tại ta đâu vô dụng như ngày trước! Nếu không có cơ hội thắng ta nào dám để cho cả ba ngươi đến đây? Như vậy cũng tốt, ta cùng các ngươi đấu một trận thoải mái cũng không có gì là tệ!"
Nói rồi hắn triệu ra một thanh đao trên tay, thanh đao nhìn rất lớn không phí thêm lời lập tức đâm về phía họ. Thẩm Xuyên vội vàng đẩy Ngọc Tịnh Yên về phía Yến Thanh Ngọc: "Ngươi bảo vệ muội ấy đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.