Thẩm Xuyên bây giờ đâu giống như ngày trước, dù nhìn thấy gần một ngàn người sống sờ sờ bị hắn bắt nhốt để chuẩn bị cho pháp trận điên rồ kia cũng chỉ thoáng giật mình, sau đó lấy lại bình tĩnh như xưa hỏi: "Tiểu Yên của ta đâu?" "Ngươi sao phải nóng vội như vậy?" Nhiễm Cảnh ung dung cợt nhả, Mộng Quỷ dưới chân lăn lăn như một con thú, hắn có vẻ thấy phiền phức lấy chân đạp nó ra. Yến Thanh Ngọc không phải là người có lòng kiên nhẫn, không muốn đôi co lập tức triệu ra một thanh kiếm, chỉ về phía hắn quát: "Đừng có nhiều lời, muốn ra tay thì động thủ đi!" Nhiễm Cảnh thở dài: "Các ngươi thật là nóng tính, lại không nhìn xem đây là chỗ của ai! Muốn gặp người? Được thôi." Hắn nhìn qua Mộng Quỷ ra lệnh: "Lôi chúng ra đây." Mộng Quỷ nhe nhe hàm răng tỏ vẻ bất mãn, đôi mắt không tròng vừa luộm thuộm vừa xấu xí nhìn vào cực kỳ ghê tởm, với bộ dạng này còn muốn dụi dụi người hắn, Nhiễm Cảnh tức giận mặc kệ trước mặt con bao nhiêu người, đá nó lăn đi một vòng quát: "Còn không nhanh đi!" Mộng Quỷ tỏ vẻ hụt hẫng lủi thủi đi vào trong góc tối phía sau, một lúc sau nó vừa lôi vừa kéo hai người đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài, Thẩm Xuyên vừa nhìn đã biết chính là Ngọc Tịnh Yên và Tử Linh Lan sốt ruột hẳn lên, nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ bình tĩnh: "Ngươi muốn thế nào mới thả người?" "Quả nhiên nói chuyện với người biết điều dễ hơn hẳn." Hắn vừa nói vừa liếc nhìn về phía Yến Thanh Ngọc rồi mỉm cười: "Dễ thôi, tự giao pháp khí của các ngươi ra giơ tay chịu trói." Yến Thanh Ngọc mím môi, khi thực sự nhìn thấy Ngọc Tịnh Yên hắn lại điềm tĩnh hơn, ánh mắt chợt lạnh đi mặt cũng đằng đằng sát khí. Ở đây Huyền Mặc là rõ hơn ai hết, bình thường nhìn Yến Thanh Ngọc vô hại cười cười nói nói, thực ra đó là vẻ ngoài cho mọi người thấy chứ một khi nghiêm túc cũng không hề kém hắn là bao, cái danh quỷ vương không phải là có cho đẹp. Yến Thanh Ngọc lạnh lùng nói: "Ta giơ tay chịu trói thì ngươi thả người? Vì cớ gì bọn ra phải tin ngươi?" Nhiễm Cảnh nhếch môi: "Tin cũng được không tin cũng được, các ngươi đã vào đây rồi còn có lựa chọn?" Mộng Quỷ ở bên cạnh hắn, nhe hàm răng đầy máu ra nhẩy cẫng cẫng lên cười khích khích hùa theo. Nhiễm Cảnh trừng mắt nhìn cho nó im lặng rồi nói tiếp: "Yên tâm, mục tiêu của ta là ba kẻ các ngươi, cô nương chân yếu tay mềm tuổi đời chưa được bao nhiêu ta sẽ không làm khó, chỉ cần tự đưa tay ra chịu trói ta sẽ lập tức thả người, bằng không..." Tiếng hắn hơi kéo dài ra, Mộng Quỷ hiểu ý dùng móng tay dài ngoằng của mình vuốt ve trên làn da trắng nõn của Ngọc Tịnh Yên cười khúc khích, Nhiễm Cảnh nhướn mày lại nhìn về phía họ. "Các ngươi cũng thấy rồi đó, con súc sinh kia rất thích lớp da của hai tiểu cô nương này, nó xấu xí như vậy thay một lớp da mới cũng không tồi." Móng tay của Mộng Quỷ rất sắc, vuốt nhẹ vài cái trên mặt Ngọc Tịnh Yên đã rướm máu, dù ở xa nhưng nó cũng đủ lọt vào tầm mắt của cả ba, như chỉ cần một cái lắc đầu hai người kia sẽ lập tức bị thứ gớm ghiếc đó lột da. Yến Thanh Ngọc nhìn về phía Thẩm Xuyên và Huyền Mặc gật nhẹ đầu, thời gian ở chung không nhiều nhưng qua ánh mắt cũng đủ hiểu, Huyền Mặc và Thẩm Xuyên lập tức triệu ra pháp khí trên tay, Mộng Quỷ nhảy nhót tiến lại gần, bàn tay chưa kịp chạm đến ma khí Thẩm Xuyên đã giật lại nói: "Ta biết được ngươi có giở trò gì với tiểu muội của ta không, làm cho họ tỉnh lại đi." Nhiễm Cảnh 'hừm' một tiếng bước đến gần Ngọc Tịnh Yên, dơ tay lên hút từ trong người họ ra một chút khí đen, Thẩm Xuyên im lặng chờ đợi qua một lúc Ngọc Tịnh Yên hai mắt run lên, đưa một tay ôm đầu rồi ngồi dậy. Cô vẫn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng đập vào mắt đầu tiên chính là Tử Linh Lan vẫn hôn mê bất tỉnh nằm bên cạnh, vội bò lại nắm lấy vai nàng lay lay: "Tỷ tỷ... tỷ tỷ sao vậy mau tỉnh dậy." Tư Linh Lan nheo mắt rất nhanh cũng tỉnh, Ngọc Tịnh Yên thở phào nhẹ nhõm xoay người lại mới nhìn thấy Nhiễm Cảnh đứng bên cạnh giật mình, ánh mắt hoảng sợ bám chặt lấy Tử Linh Lan. Thẩm Xuyên vội vàng trấn an: "Tiểu Yên đừng sợ." Lúc nãy chưa kịp nhìn ra phía ngoài không thấy ba người đứng đó, giờ nhìn thấy Thẩm Xuyên Ngọc Tịnh Yên đáy mắt hơi đỏ lên gọi: "Đây là đâu sao ta lại ở chỗ này, còn hắn lại là ai? Tiểu Xuyên cứu ta!" Nhận thấy bàn tay Ngọc Tịnh Yên run rẩy, Tử Linh Lan vội nắm chặt lấy tay nàng an ủi: "Yên Nhi đừng sợ, tỷ tỷ ở bên cạnh muội." Ngọc Tịnh Yên cầm lấy tay Tử Linh Lan càng nắm chặt, nỗi sợ cũng giảm bớt đi phần nào. Nhiễm Cảnh đứng bên cạnh rút thanh kiếm của mình ra chắn trước mặt hai tiểu cô nương, khiêu khích nhìn về phía bên kia cao giọng hỏi: "Được chưa? Còn cần suy nghĩ?" Yến Thanh Ngọc là người đầu tiên ném binh khí xuống đưa hai tay ra, Mộng Quỷ ôm lấy thanh kiếm sang một bên, trong tay tuồn ra một sợi dây siết chặt tay hắn lại. Ngọc Tịnh Yên ở phía xa đại loại cũng đã hiểu được phần nào tình hình. Dù không biết tên khốn nạn này là ai nhưng hắn dám đem nàng ra uy hiếp Tiểu Xuyên cùng Yến ca ca! Huyền Mặc cũng đã bị trói người cuối cùng là Thẩm Xuyên, thanh kiếm trong tay chưa kịp hạ xuống Ngọc Tịnh Yên mới lấy lại bình tĩnh lắc đầu gào lên: "Tiểu Xuyên mặc kệ ta đi đừng làm như vậy!" Thẩm Xuyên nhìn cô cười rồi ném thanh kiếm đi, sợi dây trong tay Mộng Quỷ lập tức tuôn ra siết chặt lại. Thấy cả ba đã bị trói Nhiễm Cảnh thu kiếm về ngẩng đầu lên cười lớn: "Ha ha ha cái gì mà quỷ vương bốn phía uy chấn thiên hạ, nhân gian khiếp sợ, hôm nay ta lại không tốn một chút công sức tóm gọn cả ba!" Thẩm Xuyên không để ý những lời khinh miệt của hắn nói: "Đã làm theo ý ngươi mau thả tiểu muội của ta ra!" Nhiễm Cảnh vẫn không ngừng cười: "Ha ha được, được, đằng nào ta cũng chỉ cần ba ngươi..." Hắn quay qua nhìn Ngọc Tịnh Yên và Tử Linh Lan cười: "Không làm khó người khác, nhất là với hai tiểu cô nương xinh đẹp như vậy chứ. Còn không mau đi?" Ngọc Tịnh Yên định nói gì đó nhưng khoảng cách quá gần, Tử Linh Lan sợ cô làm Nhiễm Cảnh nổi điên vội kéo lùi ra xa. Mộng Quỷ lúc này đã đẩy ba người Thẩm Xuyên ngã vào trong góc. "Tiểu Xuyên, Yến ca ca!" Ngọc Tịnh Yên muốn chạy lại phía Thẩm Xuyên nhưng bị Mộng Quỷ chắn trước mặt, Thẩm Xuyên lắc đầu nói: "Tiểu Yên mau đi đi mặc kệ bọn ta." "Không được..." Ngọc Tịnh Yên rưng rưng nhìn ba người, nhưng phía trước là Mộng Quỷ phía sau lại bị Tử Linh Lan kéo không có cách nào tiến lên. Huyền Mặc ra lệnh cho Tử Linh Lan: "Còn đứng đó làm gì mau mang Tiểu Yên rời khỏi đây." Tử Linh Lan nhận lệnh kéo Ngọc Tịnh Yên vừa khóc vừa nháo ra phía cửa, nhưng nhìn cửa đá đóng kín mít không có lối ra, Tử Linh Lan bất lực nhìn về phía ba người lắc đầu. Yến Thanh Ngọc tức giận lớn tiếng: "Tên khốn nhà ngươi còn không mau mở cửa?" "Ta hứa với các ngươi thả người, giờ đã thả rồi còn ra được hay không phải dựa vào sức của hai tiểu cô nương này chứ!" "Ngươi..." Yến Thanh Ngọc nghiến răng bắt đầu cựa quậy nhưng nhận ra dây này càng dãy dụa càng siết chặt, biết mình đã bị lừa nhưng đây cũng là điều Thẩm Xuyên và Huyền Mặc đã lường trước. Tên Nhiễm Cảnh này mà dễ dàng như thế hắn hiện tại đã không thành cái bộ dạng như vậy, chỉ là lúc đó so với tận mắt nhìn thấy hai người họ bị giết, chi bằng cứ kéo dài thời gian được bước nào hay bước đó. Thẩm Xuyên nói nhỏ vào tai Huyền Mặc: "Dây này cởi được không?" Huyền Mặc: "Dây này hình như là dây trói yêu của phái Thanh Sơn, cũng giống với Tri Song bị buộc càng lâu pháp lực càng yếu, nhưng so với Tri Song thì lợi hại hơn một chút." Thẩm Xuyên nhíu mày: "Tóm lại là có cởi được không?" Huyền Mặc nhìn thấy Thẩm Xuyên khó chịu liền mỉm cười: "Được... Nhưng cần một chút thời gian."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]