"Không sao." Huyền Mặc gượng cười nhưng giọng nói thực sự khó khăn, bàn tay của hắn càng siết chặt nơi ngực trái. 
"Cái gì mà không sao? Không lẽ bị đau tim? Ngồi dậy cho ta xem, ở đây có đại phu không ta đi gọi đại phu..." 
Huyền Mặc thấy Thẩm Xuyên thực sự định chạy ra ngoài gọi người, trong mắt cũng toàn là sự lo lắng, dù đau vẫn đưa tay lên xoa xoa đầu cậu khẽ cười an ủi: "Ca ca ngốc ta làm gì có trái tim, một chút là hết thôi không sao." 
Nói xong Huyền Mặc lăn khỏi người Thẩm Xuyên nằm sang bên cạnh, nhưng cánh tay bên ngực trái vẫn không ngừng siết chặt. Thẩm Xuyên hoảng hốt không biết làm gì đột nhiên duỗi tay ra ôm chặt hắn vào trong lòng: "Nhìn ngươi như vậy còn nói không sao?" 
"Ca ca ôm chặt ta hơn nữa thì sẽ rất nhanh sẽ hết." 
Biết là nói đùa nhưng Thẩm Xuyên vẫn làm theo ôm chặt lấy hắn. Huyền Mặc cũng thuận thế mà vùi sâu vào trong lòng Thẩm Xuyên hít lấy hít để hương thơm trên người cậu, qua một hồi lâu dường như cơn đau trên người Huyền Mặc giảm bớt hắn mới khẽ nói: "Ca ca thật là may mắn, đành phải tạm tha cho huynh một thời gian." 
Thẩm Xuyên không biết hắn bị sao, sốt ruột không ngừng khi thấy Huyền Mặc đau đến vậy, thấy hắn vẫn còn sức mà nói đùa nên thấp giọng quát: "Đừng lộn xộn." 
Huyền Mặc cười cười ở trong vòng tay Thẩm Xuyên lăn lộn một hồi, gắng nhẫn nhịn cơn đau đang chạy xung quanh khắp cơ thể, cố gồng mình đến mức cả ngươi run 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyen-vi-nguoi-ma-hoa-thanh-quy/883334/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.