Về đến nơi, Huyền Mặc nhẹ nhàng đặt Thẩm Xuyên xuống rồi dùng linh lực từ từ chữa vết thương trên người, Thẩm Xuyên chăm chú nhìn Huyền Mặc cố gắng quan sát hắn kĩ hơn, rồi kĩ hơn một chút nữa. Dù mỗi ngày đều nhìn, nhưng dù nhìn đến đâu cũng chẳng hề thấy chán gương mặt này.
Lại nghĩ đến chuyện sẽ một thời gian dài chẳng nhìn thấy Huyền Mặc, bỗng chốc gương mặt Thẩm Xuyên rầu rĩ. Từ khi đến nơi này Huyền Mặc là người duy nhất đối tốt với cậu, ở bên cậu. Ngày trước sống một mình không có bạn bè nhiều thì không sao, đột nhiên bây giờ xuất hiện một người ôn nhu như vậy, huống chi còn là người mình thích, nói phải xa tận ba tháng thực là không nỡ.
Thẩm Xuyên cắn môi dưới đến đỏ ửng, đợi đến khi thấy Huyền Mặc thu tay lại, chuẩn bị đứng lên Thẩm Xuyên mới dám dùng hết can đảm nói: "Huyền Mặc... Ba tháng này ngươi dẫn ta theo được không?"
Như sợ Huyền Mặc từ chối, Thẩm Xuyên giơ hai tay lên xua xua liên tục lắc đầu nói: "Ta hứa sẽ không gây phiền phức nữa đâu... Chỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh ngươi, nghe lời ngươi thôi được không?"
Ánh mắt Thẩm Xuyên chứa toàn sự lo lắng, vừa muốn nghe câu trả lời vừa không muốn nghe. Huyền Mặc lại lần nữa ngồi xuống, khóe môi dâng lên ý cười nói: "Ta còn có thể làm khác sao?"
"Nói như vậy là...?"
"Ca ca vừa mới rời ta nửa bước đã xảy ra chuyện, ta nào dám để ngươi ở lại đây một mình ba tháng. Huống chi trước đó ta sợ ca ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyen-vi-nguoi-ma-hoa-thanh-quy/883326/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.