Bây giờ trời đã sáng, Thẩm Xuyên có thể nhìn rõ hơn nhan sắc của thiếu niên trước mặt, phải nói là người này thực sự rất anh tuấn không từ ngữ nào có thể miêu tả nổi, so với những đại minh tinh cậu thấy trên màn ảnh có khi còn hơn vài phần, ngoài trừ làn da trắng có phần nhợt nhạt ra thì tất cả đều thập toàn thập mỹ. Nhìn bộ dạng nhắm mắt lim dim ngủ này của hắn, Thẩm Xuyên như bị hút hồn mà thất thần đứng nhìn một lúc lâu, giờ cậu mới thẫm đẫm cái câu nhìn không rời mắt là thế nào.
"Ca ca nhìn đủ chưa?"
Mãi đến khi giọng nói lạnh lùng kia cất lên mới kéo Thẩm Xuyên về thực tại, cậu quay đầu sang một hướng khác cố tình né tránh vẻ thất thố lúc nãy của mình.
"Đệ sống một mình sao? Người nhà đi đâu hết rồi?"
"Đều chết cả rồi."
Biết mình đã chạm đến chuyện không vui Thẩm Xuyên vội nói "Xin lỗi", nhưng Huyền Mặc cũng không để ý đến chuyện này cho lắm chỉ khẽ lắc đầu cười nhẹ.
Thẩm Xuyên: "Không sao, ta cũng không có người nhà vậy từ giờ chúng ta làm huynh đệ của nhau được không? Chúng ta sẽ nương tựa vào nhau thì sống."
"Tịnh gia thì sao?"
Nhắc đến Tịnh gia Thẩm Xuyên càng cẩm thấy bực mình, chưa nói đến chuyện họ ném cậu gả cho quỷ vương, chỉ riêng chuyện nhìn thân chủ này nhiều vết thương trên người như vậy cũng biết sống cực khổ đến mức độ nào, cậu oán giận nói: "Ta không có người nhà nào giống như họ!"
"Ca ca không biết gì về ta mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyen-vi-nguoi-ma-hoa-thanh-quy/247968/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.