Mai viện bốn bề trăng thanh gió mát, tướng công và ta ở trước hiên phòng đập muỗi. Dạo này hương liệu hình như đã mất đi tác dụng, lũ muỗi bắt đầu hoành hành ngang ngược, con cháu sinh sôi nhanh chóng, quả thực không xem ai ra gì. Nếu chúng ta còn không ra tay, bọn chúng còn tưởng chúng ta là một miếng mồi ngon mà tha hồ chén cũng nên.
Tướng công hình như rất thích thú, tay đập liên hồi rất nhiệt tình lại vô cùng chuẩn xác, biết bao nhiêu là xác chết nằm nham nhở dưới chân chàng, ta nhìn chỉ biết vỗ tay tán thưởng.
Chuyện lão phu nhân nói lúc chiều ta vẫn chưa quên được, tuy thực buồn lòng nhưng người là trưởng bối ta có thể làm gì? Vả lại, từ lúc về phòng ta luôn thấp thỏm không yên, một dự cảm xấu bắt đầu nhen nhóm trong lòng. Có thể nói ta trở nên đa nghi hơn trước, tâm cũng vì thế mà bắt đầu đen đi một phần.
Tướng công hình như đã thấm mệt, mồ hôi nhể nhãi nếu không lau khô rất dễ sinh bệnh. Ta ra hiệu cho chàng đến ngồi cạnh mình rồi lấy từ tay áo một chiếc khăn lụa lau trán cho chàng. Tướng công cũng rất phối hợp, ngồi yên cho ta lau khô mà không hề quậy phá.
Ta nhìn chàng mà không biết phải mở lời thế nào, lại không biết chàng có hiểu không nhưng không làm gì ta không tài nào yên giấc được.
Tướng công nhìn ta cười hòa ái càng làm ta thêm xác định: cả đời này ta chỉ lưu tâm mỗi mình chàng là đủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyen-lam-the-tu-cua-chang/2427909/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.