Từ khi trở về Nhậm gia mọi thứ có vẻ không còn giống như lúc trước. Nhị đệ ít khi ra ngoài gây sự đánh nhau, đã không còn đi không thấy hình về không thấy bóng. Thay vào đó, nhị đệ lại rất hay đến Mai viện của ta để trò chuyện cùng đại tỷ, tỷ ấy cũng rất nhiệt tình tiếp đãi.
Một điều không thể ngờ nữa là lão phu nhân luôn mai danh ẩn tích đã bắt đầu “xuất quan” và không có dấu hiệu sẽ trở về viện cũ trong rừng trúc nữa. Tính tình lão phu nhân hoạt bát hẳn lên, nói chuyện vui vẻ với mọi người, đặc biệt là khi có mặt đại tỷ.
Một nhà hòa thuận, con cháu ngoan ngoãn thế này thì còn mong mỏi gì hơn? Tất cả đều nhờ có đại tỷ, đáng lẽ ta nên thật tâm cảm tạ tỷ ấy nhưng có vì sao ta lại thấy thật khó chịu trong lòng!
Nhớ lại ít lâu lúc trước, khi chúng ta lo hậu sự cho nương xong thì chuẩn bị lên đường trở về Nhậm gia. Vẫn tưởng chỉ có Tổ nhi ra tiễn chúng ta nhưng thật không ngờ hình bóng đại tỷ cũng dần xuất hiện.
Diện trên người bộ y phục màu đỏ chói chang được tô điểm bằng những bông hoa mẫu đơn được thêu thùa tỉ mẩn trông thật sống động càng tôn lên làn da trắng như sứ của đại tỷ. Từng bước đi thật nhẹ nhàng mà khoan thai, môi hồng luôn nở nụ cười vui vẻ.
Ta nhìn đại tỷ rồi lại nhìn bộ y phục màu trắng tang tốc trên người mà không biết phải phản ứng thế nào. Quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyen-lam-the-tu-cua-chang/2427905/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.