Nói chuyện được một lúc thì tướng công kêu đói bụng nên cha bảo chúng ta ở lại dùng cơm. Nương nói ta đến tây viện bảo với nhà bếp một tiếng. Ta vừa đi được một đoạn thì gặp Nhậm thúc. Thúc ấy thay ta đến đó và thế là ta trở về phòng. Vừa bước tới bậc cửa, ta nghe cha đang hỏi tướng công:
“Khiết nhi, nếu con đã tỉnh thì tại sao không ra ngoài, lúc đó sắc trời còn sớm mà?”
Tướng công trả lời: “Cô ta không cho.”
Nghe vậy, ta quyết định không vào mà đứng ngoài. Hôm qua, có người nói với ta không được ra ngoài cho đến sáng, thức ăn cũng do họ đem đến kia mà. Lão gia tiếp tục hỏi:
“Lúc tối hai con… ngủ thế nào?”
“Trên giường.”
“Vậy sao đó thì sao?” Cha sốt ruột.
“Ngủ.”
“Không phải, ý ta là các con… các con.” Cha ấp úng. Nương cười nhìn cha:
“Lão gia, con vừa mói khỏe lại sao lại hỏi thế.” Nhưng cũng vội vã không kém:
“Vậy con làm sao mà ngủ, giường không lớn lắm nha?”
“Nằm trên, cô ta nằm dưới.”
Quả là con trai ta. Cha gật gật đầu tán thưởng.
“Đã nói cô ta đừng nằm dưới mà không nghe.” Tướng công bĩu môi nói.
“Không được, con phải đương nhiên phải nằm trên, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Cha quả quyết, con dâu quả nhiên là người hiểu chuyện.
“Rất phiền phức.”
Cha ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Cô ta cứ rên rỉ, không ngủ được.”
Cha và nương nhìn nhau cười đầy ẩn ý, mặt ta nóng bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyen-lam-the-tu-cua-chang/2427891/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.