Chương trước
Chương sau
Đám người bất chấp hết thảy, đều bỏ qua bảo vật lẫn Thiên địa chi khí, điên cuồng trốn ra ngoài.
Mộ huyệt chấn động dữ dội, đám người Diệp Sở có thể cảm nhận được nó đang chìm dần. Ai cũng biết nếu không nhanh chóng thoát ra thì sẽ chôn vùi chung với nó.
Ai nấy đều muốn thoát thân thật nhanh. Không còn Thải Văn Sát Chu, sát khí không ngưng tụ lại mà dần dần tán ra. Không còn sát khí ngăn cản, cộng thêm đã đi qua một lần nên hiện giờ mọi người trở ra nhanh hơn nhiều.
Vào khó ra dễ là chuyện bình thường. Mọi người ra ngoài huyệt mộ không mất bao nhiêu thời gian. Lúc cả đám Diệp Sở ra được thì huyệt mộ hoàn toàn sụp xuống, đại địa chất động hoàn toàn chìm sâu xuống lòng đất.
Mọi người nhìn thấy mộ Đại tướng quân biến mất ngay trước mắt mình, chỉ còn để lại đó một hố to, ai nấy đều cảm thấy thổn thức. Bao năm qua ngôi mộ huyệt này cản trở không biết bao nhiêu người, lúc này đã hoàn toàn bị chinh phục.
Không ai nhìn thấy di thể Đại tướng quân. Nhược Thủy gắng gượng thân thể suy yếu của mình, không kiềm được cảm thán: “Có lẽ đến lúc này ngài ấy mới hoàn toàn yên nghỉ!”
Diệp Sở đang trầm tư nhìn chằm chằm hố to trước mặt, trong lòng thầm nghĩ Đại tướng quân có lẽ cũng muốn lưu lại vật Chí tôn cho thế nhân, chứ không thì sao lại để nhiều đồ bên trong quan tài ngọc?
Nhớ tới quan tài ngọc bị sụp đổ trước lúc huyệt mộ chìm xuống đất, điều này khiến Diệp Sở nghi ngờ hài cốt của Đại tướng quân có thể ở đâu trong đó đây?
Không ai có thể biết biến hóa dưới lòng đất, nhưng bất kỳ ai cũng cũng đều quay người kính lễ với vị tuyệt thế cường giả, thậm chí có người còn quỳ xuống dập dầu, nhớ lại phong tư oai hùng của ông ta.
Đám người Diệp Sở và Nhược Thủy cũng kính nể Đại tướng quân, cúi mình thi lễ về phía hố to.
Diệp Sở khẽ hít sâu, chuẩn bị đỡ Nhược Thủy rời đi thì thanh âm đáng ghét của Diệp Nguyên Đức vang lên, mang theo điệu cười khoái trá: “Diệp Sở, ngươi nghĩ trốn vào trong đó là thoát sao? Không phải vẫn chạy ra sao? Ha ha ha!”
Diệp Nguyên Đức dẫn theo một nhóm người bao vây Diệp Sở và bọn người Tình Văn Đình, khí thế vô cùng hùng hổ.
Bàng Thiệu vẫn luôn chờ ở bên ngoài, lúc này trông thấy sắc mặt hai cô nàng vô cùng nhợt nhạt, biết chắc rằng có chuyện không hay xảy ra rồi. Hắn vội vàng bước tới đầy tiêu sái: “Diệp Nguyên Đức, không cần phải khinh người quá đáng như vậy!”
Diệp Nguyên Đức không thèm liếc nhìn Bàng Thiệu luôn, ánh mắt vẫn tập trung vào người Diệp Sở, trong lòng chỉ tồn tại mỗi ý niệm phải tiêu diệt được Diệp Sở, báo thù chuyện Diệp Nguyên Vũ bị vũ nhục.
Tình Văn Đình thấy Diệp Nguyên Đức sòng sọc lao đến, sắc mặt cũng trở lạnh: “Diệp Nguyên Đức, bổn tiểu thư không muốn dây dưa với ngươi, giờ rút đi vẫn còn kịp đấy!”
Tên này bị Tình Văn Đình chiếu tướng, cũng hơi sợ hãi nhưng trông thấy Diệp Sở ngay trước mặt khiến hắn có thêm mấy phần dũng khí: “Thánh nữ điện hạ, ban đầu người cũng có mặt ở đó, nghe thấy Diệp Sở ước chiến với chúng ta trong mộ tướng quân, đây là hắn tự khiêu chiến! Giờ Thánh nữ muốn bảo vệ, điều này sẽ khiến thanh danh của ngươi và hắn xấu đi.”
“Ngươi…” Tình Văn Đình tức giận vô cùng, thương thế làm nàng phải nhăn mặt, không còn khí lực để bộc phát nữa.
Diệp Nguyên Đức thấy Tình Văn Đình đã nỏ mạnh hết đà, ánh mắt khóa chặt Diệp Sở: “Chẳng lẽ ngươi muốn suốt đời làm con rùa đen rút đầu hay sao?”
Diệp Sở nhìn Nguyên Đức. Vốn hắn không có hảo cảm với hai huynh đệ bọn hắn, giờ nghe đối phương nói thế Diệp Sở hừ lạnh: “Ngươi lên hay là tên Diệp Nguyên Vũ kia đây?”
Bàng Thiệu thấy Diệp Sở quyết sống mái, trong lòng hoảng loạn kéo Diệp Sở lại: “Không cần phải hổ báo, nhịn qua cơn này đây. Hắn muốn khinh bỉ thì cho hắn khinh bỉ, thanh danh ta với ngươi vốn đã đen sẵn như nước kênh Nhiêu Lộc rồi.”
Bàng Thiệu hiển nhiên không muốn cuộc chiến này xảy ra. Diệp Sở nào đã phải đối thủ hai huynh đệ bọn chúng.
Diệp Sở cười mỉm với Bàng Thiệu, sau bước tới trước nói với Diệp Nguyên Đức: “Vậy ngươi lên trước?”
Diệp Nguyên Đức là người tu hành Tiên thiên cảnh thất trọng, hiển nhiên sẽ không sợ Diệp Sở. Thấy hắn khiêu khích như vậy vội quát lớn: “Không lẽ ta sợ ngươi sao, lên đi!”
Chỉ một câu nói khiến mấy người vừa thoát ra nhìn Diệp Nguyên Đức đầy cổ quái. Bọn họ chứng kiến Diệp Sở đột phá ở trong huyệt mộ, biết hắn mạnh mẽ như thế nào. Thật ra cho dù bọn hắn không biết thực lực của Diệp Sở thì cũng chẳng dư hơi nói năng với Diệp Nguyên Đức làm gì.
Nguyên cả đám tiến sâu vào bên trong mộ Đại tướng quân nhưng khi đi ra thì không còn bao người. Trừ nhóm người Diệp Sở thì chưa tới mười người, cho nên có thể tưởng tượng được thực lực như thế nào. Trong đám này có lão giả do Diệp Tĩnh Vân mang tới, may mắn chiếm được một món cấp Nhật Nguyệt.
Hiện tại nghe thấy Diệp Nguyên Đức khiêu chiến, lão rất muốn nhắc nhở hắn nhưng sực nhớ tên này không thuộc nhất mạch Diệp Tĩnh Vân nền cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Vậy thì tới đây!” Diệp Sở nhìn Diệp Nguyên Đức, cười mỉm.
Diệp Nguyên Đức thấy hắn còn cười được, trong mắt càng thêm tức giận cười gằn: “Hi vọng lát nữa ngươi vẫn có thể cười tươi được như vậy!”
Nói vừa dứt, Diệp Nguyên Đức đã ra tay ngay, xuất thủ ngay đòn khủng bố nhất, bộc phát lực lượng Tiên Thiên cảnh thất trọng, kình phong tỏa ra xung quanh khiến mọi người đều tập trung theo dõi.
Đòn tấn công của Diệp Nguyên Đức nhanh chóng nện lên ngực Diệp Sở. Nhìn cảnh này, gã cảm giác thỏa mãn trong lòng, thầm nghĩ không cần đại ca ra tay, chỉ cần mình cũng đủ giải quyết được hắn.
Ngay lúc Nguyên Đức đang thấy hứng khởi thì đòn tấn công của Diệp Sở đột nhiên phát ra, chuẩn bị quyền đối quyền.
“A...”
Không có chút màu mè nào cả, Diệp Nguyên Đức đã bay ra ngoài, kêu lên đầy thảm thiết. Cả cánh tay hoàn toàn sưng đỏ, lảo đảo lui về phía sau, khóe miệng rướm máu.
“Ngươi không ăn thua, một chiêu đã đủ thu thập!” Diệp Sở nhìn Diệp Nguyên Đức: “Vẫn phải cho đại ca ngươi lên thôi. Ta chờ hắn!”
Diệp Tĩnh Vân và Bàng Thiệu đều thất thần nhìn Diệp Nguyên Đức bị Diệp Sở đánh hạ. Hai người đều thấy bất ngờ nhưng nhanh chóng đưa ra nhận định.
“Diệp Sở tiến vào mộ Đại tướng quân, sợ rằng đã chiếm được chí bảo khiến thực lực hắn tặng vọt như vậy.”

“A... A...”
Mọi người chưa kịp hoàn hồn thì cảnh tượng khác khiến da đầu bọn họ hoàn toàn tê dại. Diệp Nguyên Đức sau khi bị dính đòn thì cánh tay sưng đỏ, da thịt gần như bị xé ra, huyết nhục đầm đìa.
“Sát khí!” Có vài người tu hành nhận ra bèn ngó Diệp Sở trân trối, nhìn cánh tay hắn chằm chằm để tìm ra điều bí ẩn ở đây.
“Sát khí!” Có vài Tu hành giả nhận ra lại ngơ ngác nhìn Diệp Sở, ngó chừng cánh tay Diệp Sở như muốn tìm hiểu chuyện gì.
Diệp Tĩnh Vân nhìn sang Đại tu hành giả Diệp gia ở bên cạnh hỏi thăm tình hình, muốn từ lão biết được nguyên do.
Diệp Sở luyện hóa sát khí dung nhập vào thân thể. Mặc dù đã bị dung hòa cho nên sát khí không còn khủng bố như trước nữa. Nhưng do có ẩn chứa sát khí bên trong nên lúc Diệp Sở bạo phát lực lượng ra sẽ không hề đơn giản.
Sát khí Thải Văn Sát Chu tỏa ra vô cùng tinh thuần, toàn bộ dung nhập vào trong cơ thể Diệp Sở cho nên thực lực của hắn hoàn toàn vượt trội cảnh giới ngũ trọng. Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó, quan trọng nhất là trong đòn tấn công của hắn có sát khí khiến cho mức sát thương tăng vọt.
Diệp Nguyên Đức mặc dù không tệ, nhưng so với Diệp Sở thì đã là gì? Lúc này hắn được xem như một Sát linh giả rồi. Có tên Sát Linh giả nào lại không khiêu chiến vượt cấp cơ chứ?! Không thể nào dùng thực lực người bình thường để cân đo đong đếm bọn họ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Diệp Nguyên Đức như ngựa non háu đá liên tục nhảy ra dương oai, cứ tưởng Diệp Sở dễ khi dễ, cuối cùng bị thu thập hoàn toàn là chuyện có thể lường được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.