Thân thể Diệp Sở căng cứng! Dù đã sử dụng Họa địa vi lao ngăn cản công kích của hai người nhưng tiêu hao linh lực quá lớn, trong người dường như thoát lực. Mức hao hụt lớn như vậy khiến Diệp Sở không thể duy trì được lâu nữa.
Liên tiếp tung hai chưởng đẩy lùi hai người ra xa, Diệp Sở lắc lắc bàn tay đã tê dại rồi nhìn hai cười mỉm cười: “Ta không làm được gì các ngươi nhưng các ngươi cũng như vậy. Giờ sao đây? Hai vị có lẽ nên nhượng bộ một chút?!”
Hai người ai nấy đều cảm thấy cánh tay tê dại, nhìn Diệp Sở đầy cố kỵ. Họ hiểu rõ, với thực lực của Diệp Sở thì trừ phi hai người bỏ ra một cái giá rất đắt còn không rất khó hạ gục được hắn.
“Ngươi cho rằng chúng ta không làm được gì ngươi hay sao?” Hai người chế nhạo rồi đột nhiên hét lớn: “Phong khởi, trận động!”
Sau tiếng thét, đồng bọn của chúng đột nhiên chạy ra phía ngoài động. Cùng lúc đó âm thanh đá lớn đang lăn vang lên, cuối cùng hai tảng đá lớn đã bịt kín lối thoát.
“Diệp Sở!” Đàm Diệu Đồng nhìn tất cả các lối đi đều bị chặn hết thì bèn tái mặt: “Bọn họ muốn vây chết chúng ta!”
Diệp Sở lắc lắc đầu. Với thực lực Tiên thiên cảnh như hắn thì tảng đá cỡ đó cũng gây chút ít khó khăn. Nếu hắn dùng toàn bộ sức lực vẫn có thể dời nó đi hoặc đánh nát nhưng đối phương cũng không phải dạng khù khờ, hiển nhiên biết điều này.
“Diệp Sở, ngươi tránh ra!” Đàm Diệu Đồng quay sang nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ngu-thien-kieu/874723/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.