Không ngừng xâm nhập sâu vào bên trong, Diệp Sở và Đàm Diệu Đồng có thể cảm nhận không khí bắt đầu mỏng manh dần. Nhưng điều này không hề khiến hô hấp của họ khó khăn mà ngược lại còn cảm thấy thần thanh khí sảng. 
“Linh khí thật đậm!” Diệp Sở thầm nhủ. Có thể cảm thấy thần thanh khí sảng trong điều kiện thiếu dưỡng khí thì nguyên nhân chắc hẳn là do linh khí. 
Càng đi vào bên trong, Diệp Sở cảm thấy tinh thần của mình càng trở nên minh mẫn, dường như có một nguồn lực nào đó đang thấm dần vào tinh thần của mình. 
“Quả nhiên có Tố linh khí!” Diệp Sở thầm nghĩ bèn đưa mắt nhìn Đàm Diệu Đồng, lại phát hiện trong lúc hít thở nàng đã kéo mây mù vờn quanh bốn phía. Chúng tiến vào thân thể nàng theo các lỗ chân lông và từng nhịp thở. Cảnh tượng này khiến cho Đàm Diệu Đồng tăng thêm vài phần khí chất xuất trần. 
Diệp Sở lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn tự nhiên biết loại sương mù này dày đặc là thứ gì. Chúng chính là linh khí đậm đặc, hơn nữa còn là thứ linh khí thích hợp nhất để bồi đắp nguyên linh! 
Chỉ có điều, độ hòa thân của Đàm Diệu Đồng không khỏi quá sức mạnh mẽ đi mất! Thế mà lại có khả năng khiến linh khí tự động hóa thành dạng sương mù hội tụ bên người nàng. Khó trách Đàm Diệu Đồng đã nói nơi này có tác dụng rất lớn với bản thân nàng. 
Diệp Sở đang áp sát Đàm Diệu Đồng, hắn thậm chí cũng thu được lợi ích không nhỏ từ hiện tượng này. Càng ngày, hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ngu-thien-kieu/874718/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.