Mọi người nhìn Diệp Nguyên Vũ, thấy trước mặt gã tự lúc nào đã xuất hiện một thanh niên cao ráo rắn rỏi, khí độ bất phàm. 
“Diệp Nguyên Đức!” Cả nhóm Bàng Thiệu chợt biến sắc, không nén được phải hô lớn thất thanh. Dù là ai thì cũng không ngờ Diệp Nguyên Đức sẽ xuất hiện ở nơi này. Gã chính là nhị ca của Diệp Nguyên Vũ, thực lực phi phàm, đã đạt đến Tiên thiên cảnh thượng phẩm. Đạt tới đẳng cấp này, chỉ cần giơ tay nhấc chân sẽ phát ra lực đạo liệt kim phá thạch dị thường kinh khủng. 
Diệp Sở trợn mắt nhìn Diệp Nguyên Đức, khẽ vặn bắp chân đang tê dại. Chỉ bằng một kích vừa rồi, Diệp Nguyên Đức đã chấn bắp chân mình chết lặng thì có thể thấy được lực đạo của đối phương kinh khủng đến mức nào. So với Diệp Nguyên Đức thì Diệp Sở và Diệp Nguyên Vũ căn bản không cùng một đẳng cấp. 
Diệp Sở đã nghe rất nhiều lời đồn về Diệp Nguyên Đức. Nào là nhân vật hàng đầu chân chính của Hoàng thành, nào là thiên phú ưu tú vượt xa những anh tài khác... 
“Nhị ca!” Diệp Nguyên Vũ cao hứng không thôi, rảo bước đến trước mặt Diệp Nguyên Đức. Không ngờ rằng ở thời khắc quyết định thì nhị ca lại ra mặt cho mình. 
“Đã sớm bảo ngươi nên dành nhiều thời gian tu luyện một chút nhưng ngươi cứ thoái thác. Nếu lần này không phải ta đúng dịp đi ngang nơi này vào xem một chút thì hôm nay ngươi đã bị người ta phế mất rồi!” Diệp Nguyên Đức khiển trách Diệp Nguyên Vũ, dùng ánh mắt lạnh đến thấu xương mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ngu-thien-kieu/874712/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.