"Thượng Quan Mẫn Đạt, ngươi nói chuyện phải chú ý, bảo Diệp Đồng cách xa ai hả? Ngươi dám nói hưu nói vượn ở bên ngoài thì có tin ta xé nát miệng ngươi ra không?" Diệp Tĩnh Vân nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt vô cùng tức giận, hét ầm ĩ mà trong tâm thì nghĩ thầm nếu quả thật hắn nói lung tung ra ngoài thì mình còn mặt mũi gì nữa đây?
Hiển nhiên gã không hề sợ sệt Tĩnh Vân, nhìn lướt qua nàng rồi nói: "Ta cũng nhắc nhở ngươi, có một số việc không nên làm thì đừng làm. Tính tình Diệu Đồng nhu mì nên sẽ không nói rõ, như thế không có nghĩa ta cũng bất kể nhé!"
"Ngươi..." Diệp Tĩnh Vân tức đến bể phổi. Nàng ta cố gắng hít sâu, cố nén cơn giận đang bùng nổ mà chỉ về phía cửa thuyền hét lớn: "Cút ngay!"
Thượng Quan Mẫn Đạt sầm mặt, biết rằng ở lại tranh đấu với Diệp Tĩnh Vân là điều không hề sáng suốt. Gã đưa mắt chuyển sang nhìn Diệp Sở: "Ta chờ ngươi bên ngoài!"
Nói xong, hắn lại nhìn Diệu Đồng lần cuối rồi ung dung bước lên bờ.
Nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt rời đi, cuối cùng Tĩnh Vân cũng không kiềm nén mình nữa, nắm lấy chén trà trong tay ném thẳng vào người Diệp Sở: "Sao ngươi không chết đi?!"
Diệp Sở đưa tay nắm được ngay, rót đầy ly trà hớp một miếng: "Chỉ có ngươi được tính kế người khác sao? Ta không thể phản công à?"
"Ngươi muốn lấy lại danh dự đúng không, giờ ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"
Nàng ta vung chân lên, đôi chân dài thẳng tắp vô cùng mị lực đá trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ngu-thien-kieu/874696/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.