Chương trước
Chương sau
Một thanh niên đang bước vào khoang thuyền, dù diện mạo cách biệt Diệp Sở một trời một vực nhưng trang phục quý phái, phong thái ung dung cộng thêm trên người đeo đầy trang sức bằng ngọc thạch mà ngay cả Nghiêu thành cũng rất hiếm thấy. Từ điểm này có thể nhận ra thanh niên kia có gia thế phi phàm.
“Thượng Quan công tử, chúng ta vừa nhắc đến ngươi, không ngờ ngươi đã đến rồi!” Diệp Tĩnh Vân chớp mắt liên hồi, mỉm cười nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt, cặp đùi thon dài chuyển thế bắt chéo lên nhau.
“Vậy rất đa tạ Tĩnh Vân tiểu thư!” Thượng Quan Mẫn Đạt gật đầu tỏ ý với Diệp Tĩnh Vân nhưng ánh mắt lại dán vào người Đàm Diệu Đồng mà nói rất dịu dàng: “Rốt cuộc Diệu Đồng đã đồng ý gặp ta. Cả suốt đoạn đường dài ta rong ruổi tìm Diệu Đồng, rốt cuộc đã chẳng uổng công!”
Đàm Diệu Đồng mặt đỏ bừng bừng, gương mặt kiều diễm hiện nét cười nhưng đưa cặp mắt nhung nguýt Diệp Tĩnh Vân. Nàng ngượng đến nỗi không thể nói nên lời, chỉ có thể ngồi im nơi đó với gương mặt ửng đỏ khiến lòng người mê đắm.
“Thượng Quan công tử, ngươi không nên chỉ chăm chắm vào Diệu Đồng như vậy. Chúng ta đã lâu không gặp, tới cùng uống chén trà nào! Sau đó, ta sẽ giới thiệu một người bạn cho hai ngươi làm quen chút ít!” Diệp Tĩnh Vân đảo đôi tròng mắt đen láy, đứng lên nhường chỗ cho Thượng Quan Mẫn Đạt khiến gã vừa vặn ngồi đối diện với Diệp Sở.
Mặc dù Thượng Quan Mẫn Đạt chỉ muốn có không gian riêng với Đàm Diệu Đồng nhưng biết rõ muốn đuổi Diệp Tĩnh Vân và Tình Văn Đình đi là chuyện không thể, chỉ có thể cười cười mà ngồi đối diện với Diệp Sở, cử chỉ không được tự nhiên.
“Vị trước mặt đây là biểu đệ của ta, Diệp Sở!” Diệp Tĩnh Vân đưa tay giới thiệu Diệp Sở: “Hy vọng sau này Thượng Quan công tử có thể chiếu cố biểu đệ ta ít nhiều nhé! Vừa rồi Diệp Sở đã lấy một chiếc thuyền nan nho nhỏ cùng Diệu Đồng tình thơ ý họa mà ngắm khắp Hàn hồ, chăm sóc Diệu Đồng đặc biệt lắm đấy!”
Diệp Sở thấy Thượng Quan Mẫn Đạt ngẩng phắt đầu, ánh mắt xoáy thẳng về phía mình thì làm sao lại không hiểu Diệp Tĩnh Vân đang toan tính chuyện gì. Từ mấy câu vừa rồi, Diệp Sở hoàn toàn hiểu được Thượng Quan Mẫn Đạt là fan cuồng của Đàm Diệu Đồng, bằng không cũng không quản đường xa mà chạy theo đến đây.
Thấy Diệp Tĩnh Vân cười vô cùng xán lạn, Diệp Sở cũng cười cười mà nói với Thượng Quan Mẫn Đạt: “Rất vinh hạnh được biết Thượng Quan công tử! Chẳng qua ta có một câu không thể không nói với công tử: ngươi nên buông tay với Diệu Đồng đi thôi!”
Câu này không chỉ khiến Thượng Quan Mẫn Đạt sửng sốt, mà ngay cả Diệp Tĩnh Vân cũng kinh ngạc. Quả thật nàng muốn mượn tay Thượng Quan Mẫn Đạt thu thập Diệp Sở, nhưng không ngờ rằng Diệp Sở lại ngoan ngoãn phối hợp với mình đến thế. Diệp Sở phun ra mấy câu ấy, không biết rằng sẽ chọc cho Thượng Quan Mẫn Đạt nổi điên à?
“Ngươi muốn ta từ bỏ Diệu Đồng?” Thanh âm Thượng Quan Mẫn Đạt đột ngột tăng vọt, khiến mọi người đều cảm thấy rõ ràng gã đang cố kềm chế cơn giận.
Diệp Sở tựa hồ không biết Thượng Quan Mẫn Đạt đang nổi giận, lại cười nói: “Hôm nay, lúc du ngoạn Hàn hồ với Diệu Đồng thì nàng có nói với ta mấy câu về Thượng Quan công tử!”
“Diệu Đồng nói gì với ngươi?” Thượng Quan Mẫn Đạt vốn không có chút cảm tình nào với Diệp Sở, lại nghe được Diệp Tĩnh Vân kể huyện hắn và Đàm Diệu Đồng tình thơ ý họa du ngoạn Hàn hồ, lòng ghen tị đã khiến gã cực kỳ hận Diệp Sở.
Diệp Tĩnh Vân nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt sầm mặt mà trong lòng cười trộm không ngừng. Chuyện Thượng Quan Mẫn Đạt thích Đàm Diệu Đồng là không cần phải nghĩ, bình thường chỉ cần một nam nhân xuất hiện bên cạnh nàng là đã khiến hắn trả đũa rồi. Giờ phút này, nghe được Diệp Sở và Đàm Diệu Đồng từng bơi thuyền ngắm hồ, thì không ghen tỵ đến mức phát điên mới lạ.
Diệp Tĩnh Vân mỉm cười bình thản nhìn Diệp Sở, đang chờ cảnh hắn bị Thượng Quan Mẫn Đạt hành hạ.
Đàm Diệu Đồng giật giật áo Diệp Tĩnh Vân, ra hiệu cho nàng ngừng nói hươu nói vượn nhưng Diệp Tĩnh Vân làm sao còn thời gian quan tâm đến Đàm Diệu Đồng. Sau đi ném cho nàng một ánh mắt trấn an thì lại bắt đầu bơm xăng: “Đúng vậy đó! Diệu Đồng nói gì với ngươi rồi? Hì hì... Diệp Sở ngươi thật sự quan hệ không tệ với Diệu Đồng nha! Kể cả chúng ta là chị em tốt mà cũng không nghe được bí mật đó nha!”
Quả nhiên, sắc mặt Thượng Quan Mẫn Đạt càng trở nên âm trầm.
“Nàng đừng thêu dệt thêm có được không? Không phải vì nàng, Diệu Đồng có thể nói những chuyện này với một người ngoài như ta hay sao?” Diệp Sở cười, nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt nói: “Chẳng lẽ Thượng Quan công tử không nhận ra Diệp Tĩnh Vân một mực dựng chuyện là đang hy vọng chúng ta đánh nhau hay sao?”
Thượng Quan Mẫn Đạt cau mày, cũng hồ nghi nhìn Diệp Tĩnh Vân. Tất nhiên gã đã nhận ra Diệp Tĩnh Vân đang hy vọng mình sẽ có hành động gì đó với Diệp Sở.
Diệp Tĩnh Vân cũng tảng lờ như không nghe thấy: “Ta dựng chuyện thì làm sao? Điều ta muốn chính là thấy ngươi khó chịu nhưng ngươi có dám phủ nhận chuyện hôm nay ngươi và Đàm Diệu Đồng có đôi có cặp cùng du ngoạn Hàn hồ hay không hả?”
Thấy Thượng Quan Mẫn Đạt như bừng tỉnh, thần sắc càng thêm khó coi, Diệp Sở phải thừa nhận rằng Diệp Tĩnh Vân rất biết cách nắm bắt lòng người. Chỉ một câu nói dù khiến Thượng Quan Mẫn Đạt biết nàng đang lợi dụng gã nhưng cũng không hề để ý.
“Ta đã từng nói: Nếu có nam tử nào dám đến gần Diệu Đồng trong vòng ba thước, ta chắc chắn sẽ cho hắn gãy tay cụt chân!” Thượng Quan Mẫn Đạt trợn mắt nhìn Diệp Sở: “Những câu này không phải lời nói suông!”
Đàm Diệu Đồng nổi giận, uất ức quắc mắt lên: “Ta gặp ai thì có quan hệ gì với ngươi? Ngươi không được nhúng tay vào cuộc sống của ta!”
“Diệu Đồng, nàng đã biết tâm ý của ta. Dù hiện giờ nàng không chấp nhận ta, nhưng tương lai cuối cùng cũng đáp ứng ta thôi! Bất kể nàng nói thế nào, ta cũng không dễ bỏ qua lũ nam nhân dám tiếp cận nàng!” Thượng Quan Mẫn Đạt nhướng mày, khẳng định như định đóng cột.
Diệp Sở nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt, thầm nghĩ lòng chiếm hữu của thằng này thật biến thái. Tất nhiên, kiếp trước Diệp Sở cũng đã từng gặp người tương tự. Kiếp trước, hắn có một bạn nữ cũng bị một gã theo đuổi bằng cách này, mà gã đó không bao giờ chấp nhận di động của cô bạn có bất kì số của một người đàn ông khác. Dù bị cô bạn hắn ghét cay ghét đắng nhưng gã vẫn không đổi tật, lúc nào cũng gọi hết các số của đám đàn ông trong di động nàng để mắng chửi một loạt.
Lúc đấy, khi tiếng chuông di động của tên biến thái kia khiến hắn phải mò ra nghe từ trong chăn của em nóng bỏng, còn bị cô nàng nhiếc mấy câu vì không thỏa mãn được người ta thì hắn tức giận quát lên như sấm. Dưới cơn điên, hắn lập tức đến thẳng nhà cô bạn của mình.
Gã điên ấy vừa thấy hắn đã quát lên, cầm một thanh mã tấu chém thẳng vào Diệp Sở. Nhưng Diệp Sở đã sớm chuẩn bị, kéo mấy anh bạn làm cảnh sát cảnh giới ngoài cửa. Vừa lúc nhìn thấy cảnh này, bèn nhào tới khép tội hành hung bất thành rồi lôi tên điên kia đi mất. Khi gã bị còng tay lôi đi, Diệp Sở thở dài thườn thượt, nói thầm vào tay đối phương: “Nếu không phải đã hoạt động cật lực với em gái đêm qua mất hết sức, hôm nay bố liền đập chết mày!”
Chỉ câu đó đã khiến gã điên kia tái mặt, cả người thoát lực dường như muốn ngã nhào xuống đất. Chỉ có cô bạn tối hôm qua không phát sinh chuyện gì với Diệp Sở phải dở khóc dở cười. Cô hiểu rõ mấy câu ấy đã khiến tên điên ấy chịu đả kích đến mức nào. So với bị Diệp Sở tát cho mười phát, mấy câu ấy còn ác độc hơn nhiều!
Diệp Sở luôn ghét cay ghét đắng thể loại như vậy. Thứ không có bản lĩnh mà còn học đòi người ta cua gái. Chỉ biết cạnh tranh bằng cách uy hiếp, không có chút kỹ thuật nào thì quả thật đã khiến toàn bộ đàn ông phải mất mặt.
“Ta muốn thân cận ai, Diệu Đồng nguyện ý thân cận người nào, ngươi thật sự còn chưa đủ tư cách để quản!” Diệp Sở cười, nhìn đối phương rồi nói. Ngay cả Diệu Đồng bên cạnh đang đánh mắt liên tục mà hắn cũng lờ đi không thấy, điều này khiến nàng khá khẩn trương. Diệp Sở đâu phải không biết Thượng Quan Mẫn Đạt bá đạo cỡ nào?! Diệp Sở hành động như thế thì chẳng khác nào đang chọc cho đối phương điên cuồng trả đũa cơ chứ!
Đôi mắt Thượng Quan Mẫn Đạt trở nên lạnh lẽo, nhìn Diệp Sở nói: “Ai dám béng mảng đến gần Diệu Đồng, ta lập tức phế hắn! Ta xem, còn ai dám làm loạn?”
Diệp Sở không hề bác bỏ, chỉ cười nhạt: “Đủ khí phách, bất quá không đáng mặt đàn ông! Ngươi không muốn biết hôm nay Diệu Đồng đã nói gì với ta à?”
“Nói gì?” Thượng Quan Mẫn Đạt tuy vậy nhưng lại rất lo lắng với những lời của Diệu Đồng, trợn mắt nhìn Diệp Sở dò hỏi.
Diệp Sở thoáng nhìn qua Diệp Tĩnh Vân. Bị trúng ánh mắt của Diệp Sở, Diệp Tĩnh Vân liền chột dạ, trong lòng dâng lên một dự cảm rất xấu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.