Một thanh niên đang bước vào khoang thuyền, dù diện mạo cách biệt Diệp Sở một trời một vực nhưng trang phục quý phái, phong thái ung dung cộng thêm trên người đeo đầy trang sức bằng ngọc thạch mà ngay cả Nghiêu thành cũng rất hiếm thấy. Từ điểm này có thể nhận ra thanh niên kia có gia thế phi phàm.
“Thượng Quan công tử, chúng ta vừa nhắc đến ngươi, không ngờ ngươi đã đến rồi!” Diệp Tĩnh Vân chớp mắt liên hồi, mỉm cười nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt, cặp đùi thon dài chuyển thế bắt chéo lên nhau.
“Vậy rất đa tạ Tĩnh Vân tiểu thư!” Thượng Quan Mẫn Đạt gật đầu tỏ ý với Diệp Tĩnh Vân nhưng ánh mắt lại dán vào người Đàm Diệu Đồng mà nói rất dịu dàng: “Rốt cuộc Diệu Đồng đã đồng ý gặp ta. Cả suốt đoạn đường dài ta rong ruổi tìm Diệu Đồng, rốt cuộc đã chẳng uổng công!”
Đàm Diệu Đồng mặt đỏ bừng bừng, gương mặt kiều diễm hiện nét cười nhưng đưa cặp mắt nhung nguýt Diệp Tĩnh Vân. Nàng ngượng đến nỗi không thể nói nên lời, chỉ có thể ngồi im nơi đó với gương mặt ửng đỏ khiến lòng người mê đắm.
“Thượng Quan công tử, ngươi không nên chỉ chăm chắm vào Diệu Đồng như vậy. Chúng ta đã lâu không gặp, tới cùng uống chén trà nào! Sau đó, ta sẽ giới thiệu một người bạn cho hai ngươi làm quen chút ít!” Diệp Tĩnh Vân đảo đôi tròng mắt đen láy, đứng lên nhường chỗ cho Thượng Quan Mẫn Đạt khiến gã vừa vặn ngồi đối diện với Diệp Sở.
Mặc dù Thượng Quan Mẫn Đạt chỉ muốn có không gian riêng với Đàm Diệu Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ngu-thien-kieu/874694/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.