Khi đưa Đàm Diệu Đồng đi du ngoạn Hàn hồ, Diệp Sở thậm chí còn thuê một chiếc thuyền lá nhỏ, để mặc nó trôi chầm chậm dưới làn mưa bụi mờ ảo giữa Hàn hồ. Trên làn nước sóng sánh của Hàn hồ, nếu dõi mắt về nơi xa sẽ thấy ánh dương quang sau màn mưa bụi lúc ẩn lúc hiện, những ngọn núi xa xa ẩn trong màn sương mờ, chỉ lộ ra những sườn núi quanh co dọc lên đến đỉnh.
Đàm Diệu Đồng ngồi trên chiếc thuyền con, thân thể mềm mại lắc lư theo từng con gió nhẹ, thỉnh thoảng lại thò tay vốc một vốc nước khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng lan xa.
Cánh tay ngọc của Đàm Diệu Đồng nhẹ nhàng khua trong làn nước, nhìn làn da nõn nà của nàng khiến hắn không khỏi nhớ đến cảnh vào trộm phòng nhìn thấy nàng lõa thể, cặp đùi trơn như mỡ dê, vừa trắng lại vừa tròn. Gò ngực cao vút, thậm chí hắn còn nhìn thấy hai đỉnh đỏ hồng cùng với bờ cỏ miên man dưới lớp quần. Nghĩ đến đây, Diệp Sở cảm thấy máu đang chạy rần rần trong người (Máu dê thượng não cmnr! – Dịch giả).
Dáng ngọc ấy hòa chung với mỹ cảnh của Hàn hồ khiến Diệp Sở cảm giác ‘tiểu đệ’ của hắn đang ngóc đầu phản ứng.
Cho dù Diệp Sở có linh hồn hai kiếp, kiếp trước lại ngụp lặn ở vô số hộp đêm, chơi bời trăng gió biết bao nhiêu đêm với vô vàn người đẹp nhưng nữ nhân có thể đoạt mất hồn phách của hắn cũng chẳng có mấy. Diệp Sở tự nhận sức miễn dịch với mỹ nhân của bản thân cũng đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ngu-thien-kieu/874692/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.