Đàm Diệu Đồng đưa mắt nhìn Diệp Sở, đôi mắt ngấn nước vô cùng câu hồn đoạt phách, phối hợp với khuôn mặt kiều diễm mềm mại trông hết sức thanh tú.
"Cho ngươi!" Đàm Diệu Động đột nhiên ném một thứ cho Diệp Sở.
"Cái gì?" Diệp Sở nghi ngờ nhận lấy, cầm trong tay mới cảm giác được sự ấm áp của nó, không khỏi hô lên: "Cực Ý Ngọc?"
"Chẳng phải Ngươi đã nhờ Văn Đình tìm giúp thứ này sao? Đúng dịp trưởng bối cho ta một khối cầm chơi, tiện tay đưa cho ngươi." Khuôn mặt trắng trẻo dễ nhìn của Đàm Diệu Đồng hơi ửng đỏ, vô cùng mê người.
Diệp Sở nhận lấy thứ này, nghĩ thầm ban đầu lúc mình hỏi Văn Đình thì nàng cũng không hề nói gì hết. Vậy mà lúc này lại lấy ra đưa cho mình, nhưng hắn cũng nhanh chóng hiểu ra, da mặt nàng vốn mỏng nên không dám đưa trước mặt Văn Đình và Tĩnh Vân, còn không phải sẽ bị trêu chọc suốt sao?
Có điều trưởng bối Diệu Đồng lại có thể lấy ra Cực Ý Ngọc cho nàng tùy ý chơi đùa, thì hiển nhiên gia thế Diệu Đồng không hề nhỏ. Nghĩ tới chuyện Diệu Đồng đi cùng một chỗ với Tình Văn Đình thì hiển nhiên gia thế lớn là chuyện không hề kỳ quái.
"Ngươi nếu có chuyện thì... ta đây dạo chơi quanh đây thử xem. Thế nào?"
Hình như Đàm Diệu Đồng nhìn thấu được Diệp Sở đang do dự nên mỉm cười nói.
Diệp Sở nhìn nàng thấy ánh mắt có chút tiếc nuối, liếc qua Cực Ý ngọc trong tay cười sảng khoái: "Ta chỉ là đang nghĩ, nên dẫn ngươi đi tới chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ngu-thien-kieu/874687/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.