Vội vã chạy trốn, ManTiểu Tri cao hứng nhìn thấy cửangõ, trước mắt bỗng nhiên đen tối, đập vào một bức tường thịt cứng rắn, ngườisuýt ngã xuống lại bị ôm lấy.
“Nữ nhân ngốc nghếch này!” Tiếng rống giận dữ chấnthiên vang lên bên tai nàng.
Thanh âm quen thuộc này! Nàng ngước mắt nhìn lên, quảnhiên thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Băng Nhược Húc, cái miệng nhỏ nhắn mím lại,nước mắt trào ra.
Hắn cho dù có lửa giận bằng trời, thấy bộ dáng vừa ủykhuất vừa kinh sợ của nàng nhất thời chuyển thành đau lòng, vòng tay ôm chặtnàng, “Không có việc gì.”
Cũng coi như nàng có vận khí tốt, hắn vốn là đi theocha ra kho dược liệu, định chọn một ít dược liệu quý tẩm bổ cho nàng, nhưng mànhìn nhìn lại thấy tâm thần không yên, dược liệu đơn giản cũng không chọn được,muốn về phủ nhìn nàng một chút.
Không ngờ lúc trên đường cái, khóe mắt chợt trông thấymột bóng người rất giống nàng, hắn cũng không để ý lắm nhưng khi về phủ khôngthấy nàng hắn bắt đầu nóng vội. bất chấp mọi người đang ở phía dưới, thi triểnkhinh công khắp ngõ ngách tìm nàng.
Mới phát hiện bóng người của nàng đã thấy ngay nàng cónguy hiểm, lập tức tới bên cạnh nàng, may mắn là tới kịp lúc.
Sau khi Băng Nhược Húc đến đây, ManTiểu Tri đang bỏchạy thất tâm bát đảo cũng trở nên trấn định bình thường, nàng nhớ đến người ởphía sau, có chút sợ hãi xoay người trốn sau lưng Băng Nhược Húc, như thế nàymới thấy tay kia của hắn bắt lấy cây mộc côn, lòng nàng kinh hãi. Nếu không cóNhược Húc, mộc côn kia đã sớm đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ngoc-than-y/82295/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.