“Man cô nương.” Thanh âm tao nhã từ sau lưng truyềnđến.
Quay đầu lại, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng chau lại, nànghiện tại đang muốn đi tìm Băng Nhược Húc, qua một khúc quanh có ở hành lang,đến con đường nhỏ ở vườn hoa nàng thấy một nam tử nhã nhặn đang đứng mà hômtrước đã gặp qua.
“Có việc sao?” Man Tiểu Tri nhìn đối phương thong thảhướng nàng đi tới, không tự chủ lui hai bước. Nam tử trước mắt này, đúng làtrước vài ngày nàng lên núi, gặp được hắn ở bên cạnh quận chúa.
Nam tử ánh mắt hơi chút kích động, có lễ về phía nànghạ thấp người,“Man cô nương, thân mình của cô nương có khỏe không?” Âm thầm đánh giá sắc mặt của của nàng, khí sắc hai gòmá hồng nhuận không sai, tuyệt không giống bệnh nhân.
Nàng cảm giác có chút không thể hiểu nổi,“Rất tốt.”Tại sao lại đột nhiên quan tâm đến thân thể nàng có tốt hay không?Cái loại ngữkhí này, giống như hai người đã quen biết thật lâu.
Vui mừng vuốt cằm, nam tử cười nói:“Vậy là tốt rồi,nghe nói Man cô nương có bệnh tim trong người, có chút lo lắng lắm miệng, hyvọng cô nương đừng để ý.”
Hắn nói như vậy, làm cho Man Tiểu Tri càng buồn bực.Bệnh của nàng chỉ có Băng Nhược Húc biết mà thôi, vì sao thời điểm này hắn cũngbiết được nàng có bệnh tim?
“Sẽ không. Thật xin lỗi, Nhược Húc còn chờ ta, đitrước một bước.” Quên đi, nàng vẫn là nhanh chút cầm quần áo đưa cho Hoa Đàotinh đi, mất mấy ngày làm, rốt cục cũng làm xong một bộ quần áo.
Hơn nữa, người này là người quận chúa yêu, không cóviệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ngoc-than-y/82291/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.