Khi Yukime tỉnh lại, cô nhận ra mình đang ở trên lưng ngựa.
Kẻ đang kìm kẹp cô từ đằng sau là Gettan.
Miệng vết thương bị đâm ban nãy vẫn còn đau nhức nhưng ít ra thì máu đã ngừng chảy.
Thú nhân bẩm sinh sở hữu sức sống mãnh liệt, hơn nữa vết thương kia cũng không đến nỗi sẽ cướp đi mạng sống của cô ngay được.
Thế nhưng, điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật cô bị thương rất nặng. Cô sẽ gặp nhiều khó khăn để chạy trốn khỏi hẳn với vết thương như vậy.
“Ngươi định mang ta đi đâu…?”
Cô thều thào yếu ớt hỏi. Trước mắt cô không gì khác ngoài một cánh đồng tuyết trắng xoá.
“Đám tiền giả kia từ Vô Pháp Thành mà ra. Kho vàng cũng ở đấy phải không?”
“… Ra vậy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ vàng ấy à.”
“Thông minh đấy. Nếu thành thật khai báo thì ít nhất ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
Yukime khẽ cười.
“Chỗ vàng ấy à… Dù cho ta có dẫn ngươi đến đó thì ngươi cũng chẳng bao giờ chạm tay chó của ngươi vào nó được đâu.”
“… Ngươi nói gì cơ?”
“Nơi đó đang được John Smith trấn giữ. Ngươi không có cửa thắng ngài ấy đâu.”
“Thằng đó là con át chủ bài của ngươi à… Nhưng với ta, kẻ vừa đạt được thứ sức mạnh mới này, sẽ không bao giờ thua. Không một kẻ nào có thể đoạt đi bất kỳ thứ gì của ta nữa.”
“Sức mạnh mới…? Gettan, ngươi đang nói cái quái gì vậy?”
“Kẻ yếu sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-tro-thanh-chua-te-cua-bong-toi/3894429/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.