Vừa mới đến căn cứ Hiệp Hội Ma Pháp Kiếm Sĩ, chị tôi đã được triệu tập tới cuộc họp ngay lập tức.
Có vẻ như đó là một cuộc gặp mặt nơi các ma pháp kiếm sĩ với thứ hạng cao ngồi bàn bạc và tổ chức kế hoạch cho việc chinh phục.
Tôi không hề được mời tới.
Chị tôi cố phản đối, nhưng kể cả chị ấy cũng chẳng thể làm gì được.
Chị ấy bảo tôi rằng “Ngoan ngoãn đợi chị trở về.” rồi rời đi.
Nên tôi quyết định sẽ tản bộ xung quanh. Một cách “ngoan ngoãn”.(Ngoan thật UwU)
Khi tôi chuẩn bị ra ngoài thì mặt trời đã bắt đầu lặn rồi. Trời vẫn còn hửng sáng do ánh hồng từ phía chân trời, nhưng ở đằng đông thì mặt trăng đỏ ửng đã mọc lên rồi.
Liệu có phải là do tôi đang tưởng tượng ra hay mặt trăng ngày càng trở nên đỏ hơn nhỉ?
Không có một ai sống ở Vô Pháp Thành để ý tới việc đó cả.
Tất cả mọi người, ai cũng lo lắng làm sao để sống được qua ngày, đối xử sao cho phù hợp với vị khách, hoặc là con mồi trước mặt mình.
Và theo cách đó, tôi ăn mừng dịp gặp tên móc túi thứ mười của ngày hôm nay.
Tôi cố tình để ví ở trong túi quần sao cho nó dễ bị móc, nhưng mỗi khi nó bị lấy đi thì tôi chắc chắn rằng mình phải móc túi lại kẻ vừa mới làm thế với tôi.
Nói cách khác, tôi lấy lại được ví của mình, và tiện “cuỗm” thêm được ví của kẻ mới móc túi tôi nữa.(Khôn vậy ai chơi O.O)
Thế giới này, sau cùng, chỉ đơn thuần là cuộc chiến sinh tồn giữa những cá thể mạnh mẽ nhất.
Trong khoảng thời gian ngắn như thế, số tiền trong túi đã tăng từ 40 nghìn Zeny lên tới 110 nghìn Zeny. Thế giới này hành động theo những phương thức lạ lùng thật đấy.
Tôi nghĩ rằng nghề nghiệp thích hợp nhất của tôi ở Vô Pháp Thành này là làm Thường Dân A đấy.
Vô Pháp Thành là nhất, chỉ đi dạo thôi mà tôi cũng đã kiếm được ối tiền rồi.
Dạo bước trong lúc bắt đầu cảm thấy muốn ngâm nga vài điệu thì một tiếng thét bỗng vang lên.
“Đó là ghoul!! Một con ghoul xuất hiện rồi!”
Hình như nó ở rất gần đây thì phải.
Phản ứng của cư dân ở Vô Pháp Thành quả là nhanh thật đấy. Những người không thể chiến đấu đã cao chạy xa bay mất rồi.
Tuy vậy cũng còn khá nhiều cửa hàng vẫn tiếp tục việc buôn bán như thường lệ, không mảy may để tâm tới những tiếng hét.
Hơn nữa, có rất nhiều người cũng đang đi tới nơi phát ra những tiếng hét với nụ cười tự mãn trên mặt.
“Bọn bay nghe chưa? Một con ghoul mới xuất hiện đấy. Chẳng phải gần đây bọn chúng xuất hiện hơi bị nhiều sao?”
“Đi gỉai toả thôi nào.”
Một số người bắt đầu bẻ khớp, trong khi một số khác thì bắt đầu rút dao ra.
Tôi lén đi theo đám đông tới vị trí con ghoul.
Nhưng lúc mà tôi đến thì con ghoul đã bị bắt mất rồi.
Chân của nó chắc hẳn đã bị gãy, vì nó đang bò trên đất.
“Con mịa mày! Sao mày dám cắn tay tao!”
Đạp.
“Thằng chó này! Tao vừa thua cược rõ lắm đấy! Đều là lỗi tại mày hết!!”
Giẫm.
“Mary từ chối lời cầu hôn của tao cho dù tao đã giúp đỡ con ranh đó hơn một triệu Zeny rồi!! Tất cả là lỗi của mày đó thằng chó!!”
Nát bét.
Một biển máu vương vãi trên nền đất.
Tôi hiểu rồi, thể chất cực tốt của ghoul khiến nó trở thành một cái bao cát hoàn hảo.
Con ghoul chỉ biết kêu “aaaaaAA…..” trong lúc cạm chịu bất cứ điều gì lũ người đó muốn làm với nó thì làm.
Nhìn cảnh tượng này, tôi không thể nào không nghĩ rằng Vô Pháp Thành là tuyệt nhất(Trans:..... ). Đương nhiên là một việc như này hẳn sẽ là một việc rất đỗi thường tình ở nơi đây tới mức mà chẳng một ai thèm để tâm tới nó cả.
Một thành phố đầy máu và sặc mùi giết chóc—— nghe ngầu dã man.
“Fufufu……”
Tôi cười thầm trong khi dựa người vào một bức tường và khoanh tay lại. Tôi đang có hứng muốn nhập vai một cậu thiếu niên trẻ tuổi bí ẩn rồi nè.
Rốt cuộc thì con ghoul đang bị áp đảo hoàn toàn đó cuối cùng cũng mất hết sức lực và ngã nhào xuống, dập tắt đi thú vui của đám đông.
Mọi việc dường như đã kết thúc.
Trời cũng đã sẩm tối rồi.
Ngay lúc chuẩn bị đi về thì đột nhiên, tôi cảm thấy hơi thở của sự sống đang trỗi dậy từ phía con ghoul.
“Hii!! Dừ-Dừng lại!”
Tiếng hét của một gã đàn ông và tiếng máu bắn ra vang lên cùng một lúc.
Con ghoul vừa mới hồi sinh đã cắn vào cổ của một gã đàn ông và xé toạc thanh quản của hắn.
“Co-, con này bị cái quái gì thế?! Nó khác hẳn so với mọi khi?!”
Vậy là thêm một người nữa.
Tuy vậy, cho dù đang bối rối, tất cả những gã đàn ông khác rút vũ khí mình ra.
Con ghoul vừa mới hồi sinh đó…… màu đỏ.
Da và mắt của nó đều đỏ như máu vậy. Phô ra hàm răng và những móng vuốt sắc bén như dao lam của mình, nó…… gầm lên.
“GUAAAAAHHHHHHH!!
Con ghoul đột ngột nhào tới như một con dã thú.
Một cái cào bằng cặp vuốt sắc bén của nó đã thổi bay đầu của một người rồi.
“C-, chạy đi!!”
Có vẻ như ngay cả những người dân ở Vô Pháp Thành cũng phải bỏ chạy trước thứ này.
Con ghoul bắt đầu ăn một cái xác chết. Còn tôi thì cười “fufufu……” trong lúc dựa lưng về phía bức tường.(Rảnh vãi ~)
Giờ thì, tôi nên làm gì nhỉ?
Liệu tôi nên tháo chạy như một gã dân đen hèn mọn không ta …… hay là tiếp tục làm một thiếu niên trẻ tuổi đầu bí ẩn nhỉ?
Những người dân ở Vô Pháp Thành, tôi dám chắc rằng mình sẽ không gặp lại họ lần nữa đâu. Cho nên hãy quẩy cái lựa chọn không-dành-cho-phận-dân-đen nào.
“Fufufu……”
U—n.
Nhưng rồi, ngay khoảnh khắc đó.
Tôi ngước nhìn khi cảm thấy sự hiện diện của một ai đó, và nhận thấy một ma pháp kiếm sĩ với thân hình bé nhỏ nhảy từ trên mái nhà xuống con ghoul bên dưới.
Thanh kiếm của ma pháp kiếm sĩ ấy loé lên trong lúc tiếp đất, cắt đôi người con ghoul từ đỉnh đầu trở xuống.
Một nhát cắt tuyệt vời.
Tay kiếm sĩ vừa mới hạ gục con ghoul với chỉ một đòn đó gạt đi số máu dính trên thanh kiếm rồi quay người lại.
Rồi hai mắt chúng tôi chạm nhau.
Tay kiếm sĩ với thân hình nhỏ bé, mang trên mình lớp vẻ ngoài đen tuyền và một cái mũ nhọn của phù thuỷ hoá ra lại là một quý cô tuyệt đẹp với mái tóc đỏ.
Hai chúng tôi cứ thế im lặng nhìn nhau trong một hồi lâu.
“Cậu tốt nhất là nên đi trốn đi……”
Cô ta nói vậy với tông giọng dễ thương đến bất ngờ.
“Cơn Thịnh Nộ sắp bắt đầu rồi……”(Trans: Hiện tượng đạo sĩ đã xảy ra)
Sau đó, cô ta nhìn lên vầng trăng đỏ thắm một cách suy tư.
“Mặt trăng đã đỏ rồi à…… không còn thời gian nữa rồi……”
“Tên cô là……?”
Nhận thấy quý cô sắp sửa rời đi sau khi nói những gì cần thiết, tôi gọi cô ta lại.
“Ta là Thợ Săn Ma Cà Rồng già cỗi nhất, Milia…… Kẻ sẽ kết thúc mạng sống của Elizebeth, Huyết Nữ Vương……”
Nói rồi, Millia hòa mình vào màn đêm sâu thẳm.
Tôi đang có cái cảm giác gì đây?
Đây là....
Cảm giác này nó đang đập mạnh hơn.
“Fufufu……”
Tôi nhìn lên vầng trăng màu đỏ đó và cười gằn. Có vẻ như tôi sẽ trở về căn cứ hơi trễ rồi. Hy vọng chị tôi sẽ không tức giận.
Ngay cả ở Vô Pháp Thành, nơi náo nhiệt nhất hiển nhiên vẫn là khu phố đèn đỏ.
Ta dễ thấy hình ảnh những cô gái ăn mặc hở hang thả thính đám đàn ông đi qua lại.
Trong một khu phố đèn đỏ như vậy, một tiếng thét bất chợt vang lên.
“Một con ghoul! Một con ghoul xuất hiện rồi!!””
Tuy vậy, mọi người cũng đã quá quen với những vấn đề như này rồi.
Những tay bảo vệ ở gần các nhà chứa nhanh chóng xuất hiện để diệt trừ lũ ghoul.
Những gì xảy ra mọi ngày, đáng lẽ ra cũng phải lặp lại trong ngày hôm nay.
“K-,KYAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHH!!”
Tiếng hét của một ả gái bán hoa cùng với một tay bảo vệ bị xé ra thành từng mảnh vang lên gần như cùng lúc.
Thứ mà xuất hiện ở phố đèn đỏ, khác với mọi khi, là một con ghoul màu đỏ thẫm.
Con ghoul đó dễ dàng biến đám bảo vệ thành các thớ thịt vụn, sau đó bật tới chỗ một ả gái bán hoa đang khuỵu xuống vì đã quá sợ hãi.
“MARY!!”
Một người bạn gọi tên cô, nhưng đã quá trễ rồi.
Ấy vậy mà, một khắc sau, con ghoul màu đỏ bị cắt đôi.
“Hể……”
Từ đằng sau hai nửa cơ thể của con ghoul, một kiếm sĩ trong chiếc áo khoác đen tuyền xuất hiện.
Hắn gạt đi số máu đọng lại trên thanh kiếm đen tuyền của mình, rồi nhìn xuống Mary.
Cặp mắt đỏ thẫm đang rực sáng sâu trong cái nón trùm màu đen của hắn.
“Hii……”
Ánh mắt đầy sát khí ấy làm cho Mary run rẩy và lùi nhanh về sau.
“Nếu như không muốn chết, thì hãy chạy ngay đi……”
Giọng hắn như vang vọng khắp chín tầng địa ngục.
‘Tôi sẽ chạy nếu tôi có thể’ đó là những gì mà Mary đang nghĩ.
“Cơn Thịnh Nộ sắp sửa bắt đầu……”
Hắn thì thầm trong lúc ngước nhìn vầng trăng đỏ thẫm. Sự hiện diện của hắn cứ như thể đang rỉ ra những nỗi phiền muộn không nguôi vậy.
“Mặt trăng đã đỏ rồi…… nhưng vẫn còn một chút thời gian ít ỏi……”
Dạo gần đây, vì lý do nào đó, mặt trăng dần chuyển thành màu đỏ.
Mary từng nghĩ rằng nó rất lạ, nhưng không một đồng nghiệp nào khác của cô màng để tâm tới việc này.
Ngay cả khi mặt trăng có hoá đỏ thì thế giới cũng chẳng có gì thay đổi hết. Đó là suy nghĩ của tất cả mọi người nơi đây.
“C-, chờ đã…… anh là……?”
Mary gọi tên người đàn ông trong trang phục đen tuyền đó.
Anh ta trông rất đáng sợ, nhưng việc anh ta vừa mới cứu mạng cô là sự thật không thể chối cãi. Ít nhất thì cô cũng muốn nói lời cảm ơn……
“Ta tên Ảnh Nhân…… Kẻ ẩn mình trong màn đêm vĩnh hằng, kẻ săn mồi trong đêm dài u tối…... (Nghe ngầu lắm nhưng nó phát ra từ một Đạo sỹ)
Nói rồi, Ảnh Nhân hòa mình vào màn đêm tăm tối.
“a…… cảm ơn……”
“Mary!! Em ổn chứ?!”
Một đàn chị chạy tới ôm cô.
“V-, vâng, em ổn ạ……”
“Chị mừng quá đi mất…… dạo gần đây những việc như này thường xuyên xảy ra thật đấy. Chị không quan tâm ai là Huyết Nữ Vương hết……”
“Đừ-, đừng, chị không được nói to như thế……”
“Hmph, làm như chị quan tâm đấy. Thay vào đó, chẳng phải người kia tự gọi mình là Ảnh Nhân sao?”
“Chị biết anh ta à?!”
“Ừ-, ừ, đúng. Chỉ qua tin đồn thôi. Hắn là người đứng đầu một số tổ chức đã tấn công học viện và phá huỷ một số vùng đất thánh, nói đơn giản ra thì bọn chúng chỉ làm bất cứ thứ gí mình muốn.”
“Vậy ra anh ta là kẻ ác……”
Cho dù trông rất đáng sợ, anh ta không làm cô nghĩ rằng đây là kẻ xấu. Thứ mà cô cảm nhận được từ anh là một ý chí vô cùng kiên định.
“Đương nhiên rồi, có lẽ còn ngang tầm với cả các bậc Quân Vương trong thành phố của chúng ta đấy. Nhưng tại sao một tên tội phạm khét tiếng như thế lại ở đây chứ……”
“Anh ta có đề cập tới một cơn thịnh nộ nào đó sắp sửa bắt đầu. Rồi thì mặt trăng chuyển đỏ, và không còn mấy thời gian nữa.”(Đạo không người biết sẽ ngầu như vậy đó UwU)
“Cái quái gì thế chứ? Dạo gần đây Huyết Nữ Vương cũng đang phàn nàn về việc gì đó. Có lẽ nào bà ta đã bắt tay với Ảnh Nhân rồi chuẩn bị gây chiến nữa hay sao? Chị ước rằng bọn họ sẽ ngưng việc đó lại, những hạng người thấp kém như chúng ta sẽ luôn trở thành nạn nhân cho những cuộc chiến ấy.”
“Em không biết chắc, nhưng…… em không nghĩ là thế.”
Việc gì sắp xảy ra đây?
Mary lo lắng nhìn vầng trăng đỏ thắm ngự trên trời cao.
Nhưng chẳng hiểu sao, cô có cảm giác rằng Ảnh Nhân sẽ làm gì đó với việc này. Chắc chắn, đó là lý do tại sao anh ta lại tới đây.
“Cảm ơn……”
Quay người về hướng Ảnh Nhân vừa biến mất, Mary thầm thì lời cảm tạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]