Tộc của Yukime buộc phải theo phe bộ tộc mạnh hơn.
Họ phải chọn ra những chiến binh từ chính tộc của mình để chiến đấu và sau đó là màn trả thù đẫm máu của kẻ thù đang chờ đợi bọn họ. Đứng trước tình thế không biết đâu là lựa chọn đúng đắn, tộc Hồ Ly và tộc Đại Lang đã ngồi lại với nhau để bàn bạc và đưa ra câu trả lời cuối cùng.
Ta không động người, người không động ta.
Câu trả lời của họ vào những phút cuối cùng vừa khôn ngoan nhưng cũng vừa dại dột. Họ chẳng biết gì về sự tàn khốc của chiến tranh hết.
Tộc Đại Lang có sức mạnh.
Tộc Hồ Ly có trí tuệ.
Cả hai bộ tộc đều nghĩ rằng nếu họ hợp tác với nhau thì sẽ có thể vượt qua được cuộc loạn chiến này.
Nhưng thực tế lại cực kỳ tàn nhẫn.
Làng của cả hai đã bị phá huỷ trong một đêm ngắn ngủi.
Cả ngôi làng nhuốm đẫm màu máu của đồng tộc và cháy tan thành tro bụi.
Gettan, vị chiến binh dũng mãnh nhất của tộc Đại Lang, cũng phải chiến đấu chật vật lắm mới thoát ra khỏi nơi đó cùng vị hôn thê của mình.
Khi bình minh ló dạng, cả hai nhìn về làng, nơi mà giờ đây chỉ còn là tàn tích cháy đen đầy tro bụi.
“Giá như mà ta mạnh hơn nữa…”
“Chàng đã chiến đấu hết sức mình rồi.”
Yukime rúc vào lòng và ôm chầm lấy một Gettan đầy thương tích.
“Giá như ta mạnh hơn nữa thì mọi người đã không phải chết…“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-tro-thanh-chua-te-bong-toi/2796451/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.