Minh rời khỏi quán Cafe , tất nhiên là đi một mình .
Đầu tiên hắn gọi cho chị Linh , tiếp theo hắn gọi cho nhóm anh Cương cùng anh Lâm .
Nói thế nào nhỉ , theo ngôn ngữ của giới trẻ nhiều năm sau thì Minh muốn 'phông bạt' một chút .
Ngay cả con xe SH này cũng là sự 'phông bạt' , là sự thể hiện bản thân .
Minh không hoài nghi nếu hắn đi xe đạp , nhóm 9 sinh viên này chỉ sợ hơn phân nửa vừa nhìn đã quay đầu đi .
Có những thứ bắt buộc phải mua , không mua không được .
Nếu học theo mấy đứa nhân vật chính trong đô thị Trung Quốc , ăn mặc quần áo bình thường thậm chí quần đùi dép lê để rồi bị người khác 'khinh thường' sau đó theo motip cũ rích đợi 'vả mặt' thì hóa là mấy thằng điên mới làm .
Minh thì không bị điên , không sở thích tự hành hạ mình .
Đương nhiên Minh cũng nghĩ kỹ mới chọn SH , hắn không đủ tiền mua xe nhưng thuê xe không có vấn đề , thuê cả lái xe hay chính hắn lái xe cũng không có vấn đề nhưng lại không quá hợp với thân phận của hắn .
Đầu tiên hắn trẻ , thứ hai hắn là nhà sáng lập Lotus , một đóa hoa sen trong thời đại toàn bùn đen này .
Vậy nếu còn trẻ như hắn đã ngồi bốn bánh , người khác sẽ nghĩ gì ? , sẽ nghĩ hắn là công tử nhà giàu , không phải nghĩ hắn tài giỏi ra sao mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-ngu-pham-gia/2246587/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.