Minh rời khỏi nhà Dương , có thể nói chiều nay đối với Minh tương đối hoàn mỹ .
Tất nhiên Minh đến đây cũng không chỉ vì Hương , hắn thật sự muốn học thế là hắn cũng mang cả chục quyển vở của Dương về nhà , balo của hắn bỗng chốc bị nhét đầy .
Gọi một chiếc taxi , Minh nhét cả balo vào cốp sau , ôm cây đàn ghita lên xe thoải mái ngồi , thú thật đến tận bây giờ hắn vẫn thấy vui vẻ .
Cảm giác . .. cứ lâng lâng như thế nào ý , rất khó miêu tả thành lời mà hắn cũng chẳng cần miêu tả thành lời .
Mãi cho đến lúc photo hết đống vở của Dương thì Minh mới tỉnh táo hơn một chút .
Hắn biết , vẫn cứ là gánh nặng đường xa .
Hắn với Hương hiện tại có thể coi là gì ? , chính hắn cũng không biết , có lẽ chỉ là bạn , đơn giản như thế .
Thật ra Minh thừa hiểu , thừa hiểu con gái có thể biết được ai thích mình hay không , cho dù không quá chắc chắn nhưng có thể cảm nhận được .
Con người hiển nhiên sẽ biết ai đối tốt với mình , ai không .
Trong tình yêu cũng là như vậy , chỉ là không rõ có xuất phát từ chân tâm hay không thôi nhưng ít nhất ở mặt biểu hiện là có thể nhìn ra .
Hương có lẽ đoán được gì đó nhưng càng là như thế , Minh càng không nghĩ đi thêm một bước .
Thế giới này có luật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-ngu-pham-gia/2246546/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.