"Miaow!"- Văn mang ngươi về rồi!!!- hắn sao về sớm vậy không phải nói tới sáng mai sao?
" Ngươi chắc đang mắng ta tại sao về sớm phải không Hỏa Hỏa?"- Tu Y rùng mình hắn không có thuật đọc tâm đi.
"Hỏa Hỏa ngươi có còn coi ta cái này sạn phân quan không?" Văn Mang từ từ đứng dậy, trong phòng không bật đèn chỉ có ánh sáng từ cửa sổ rọi vào Tu Y chỉ nhìn được Văn Mang góc mặt, dù không rõ biểu tình nhưng theo bản năng Tu Y vẫn lùi lại một bước, toàn thân Văn Mang giờ phát ra khí tràn hệt lần đầu hắn cùng Long Ngạo Thiên gặp nhau một bộ muốn sống chớ lại gần, khẽ nuốt nước miếng hễ Văn Mang gần một bước hắn lại theo đó lùi một bước, miệng ráng mở một nụ cười tươi nhất có thể lộ ra miêu nha mắt híp hẹp lại ý đồ không phải nhìn Văn Mang- Tu Y cảm thấy mình ngày càng nhát gan.
Trong đầu hắn mãn ý nghĩ biến mất biến mất tạm thời biến mất trước Văn Mang, không biết nơi nào nhưng hắn muốn mạng a,...
Tu Y nhắm tịt mắt lại, hắn đợi nhưng lúc sau hắn cảm thấy áp khí trên người mình biến mất Tu Y mở mắt ra phát hiện mình đang ở một cái thảo nguyên tiên cảnh, hồ ao nhà tranh xa xa mảnh đất cùng trái ngược nó là hỗn độn đồ dùng thức ăn??? Theo tình huống hắn đang ở cái không gian, tiểu thuyết đều miêu tả không gian như vậy đặc biệt còn đóng đồ này chắc là của Mạn Thanh đồ dùng. Kì lạ hắn chưa nhận chủ với không gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-nghi-huu/1375524/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.