Tu Y không nghĩ dính dáng với Mạn Thanh, ai biết hắn trọng sau có đối này miêu làm chuyện gì hay không!
Tính toán tìm góc nhà mà trốn, hắn bị cái thon dài bàn tay cấp bế lên, chủ nhân bàn tay không ai khác là Mạn Thanh " Ở đâu ra cái mèo?"
Văn Mang nuôi? Sao có thể? Đời trước Văn Mang bệnh khiết phích chính hắn là nhiều năm bạn trai nắm cái tay mà hắn vẻ mặt đã đủ kinh tởm sao có thể nuôi này mèo.
Sự tình không giống kiếp trước chú định, kiếp trước lúc hắn dọn khỏi nhà Văn Mang hắn cũng không có con mèo nào lãng vãng nay lại ra một con. Nói đến Văn Mang bệnh khiết phích Mạn Thanh càng nghĩ càng tức nếu hắn không có này bệnh mình cũng không ra ngoài tư bồn, cũng không dọn khỏi nhà Văn Mang càng không mạt thế cơ nhỡ đáng ra mình Văn Mang này đùi vàng là mình bám không phải bất cứ ai khác, càng nghĩ lực đạo trên tay Mạn Thanh càng lớn bốp chặt thân thể Tu Y, khó thở xúc cảm Tu y lấy trảo móng vuốt cào trên Mạn Thanh cái đường dài- Tu Y giờ thân thể tuy là một con mèo nhưng linh hồn lại là con người năm phần nộ lực vẫn còn vết thương hoa trên tay Mạn Thanh cũng thập phần ghê gợn tựa dã thú móng vuốt chốc đi phần da.
Hô đau Mạn Thanh quăng Tu Y xuống đất, mặt mày dữ tợn một bên ôm tay một bên ánh mắt hình viên đạn nhìn Tu y, Tu Y cảm giác được nguy hiểm tính toán chạy trốn lại bị vòng xoáy nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-nghi-huu/1375513/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.