Chương trước
Chương sau
Ra khỏi thành được mấy dặm, phía sau bóng tường thành đã không thấy đâu. Triệu Hổ quay lại căn dặn:
“Mọi người chú ý đề phòng, cẩn thận gặp kẻ liều mạng”
Đi thêm mấy khắc chung, phía trước có 1 bãi cự thạch. Chung Khôi quát:
“Lên tinh thần, đây là đường 3 thôn trong dãy Đại Lĩnh Sơn tất trải qua. Thường xuyên có nhóm thổ phỉ hoạt động tại đây”.
Mọi người không dám khinh thường, đều căng mắt lên nhìn hai bên. Hơi có chút gió thổi cỏ lay cũng cẩn thận đề phòng.
Tống Khuyết cũng không khinh xuất, hắn cắt thị giác vào Sơn Tước. Thông qua nó do thám, quả thật thấy 1 nhóm thổ phỉ đang núp sau đống loạn thạch cách đó không xa.
Đám cướp này cũng thật không chuyên nghiệp, đếm đi đếm lại có 13 người, trong tay cũng chỉ có 3 chiếc cung cùng một đống gậy gỗ, đá vụn.
Một đám dễ nhũi quần áo da thô ráp, lấy khăn vải bố quấn quanh mặt đang nín thở theo dõi đoàn người Cự Liễu thôn.
Cân nhắc số lượng hai bên, Tống Khuyết thoáng yên tâm, hắn tiến lên nhắc nhở.
“Chung bá, ta phát hiện ra người”.
“Ngươi nhìn thấy người? ở đâu?” – Chung Khôi giật mình nghiêm nghị hỏi.
Triệu Hổ cũng kinh hãi gấp gáp:
“Tiểu tử, mau nói, có phát hiện gì?”
Một đám người khẩn trương không được, thoáng 1 cái như mèo dẫm đuôi căng thẳng cầm chặt dao. Nín thở nhìn về Tống Khuyết.
Chỉ thấy theo tay hắn chỉ về hai bên sườn đá cách xa tầm 300m phía trước.
“Hai bên nơi đó ta thấy có người, vừa xong có người nhô lên quan sát bị ta phát hiện”.
“Tiểu tử, xa như vậy ngươi có thể thấy được” – Triệu Hổ khó chịu quát.
“Tiểu tử, ngươi có chắc chắn. Nếu dám hồ ngôn, lão phu tuyệt sẽ không nuông chiều ngươi” – Thôn trưởng cũng nghiêm túc hỏi.
“Thôn trưởng, thực sự có người, ta chính mắt nhìn thấy. Mắt ta nhìn rất tốt”
Chung Khôi trầm khuôn mặt:
“Thôn trưởng, Triệu đội, thà tin có còn hơn không. Đã Tống Khuyết hắn chắc chắn như thế, hẳn là cũng có mờ ám. Chúng ta cẩn thận là hơn, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Triệu Tài Vinh cũng không dám qua quít, gặp đám liều mạng tiền tài mất không nói. Nơi hoang dã này phơi mình hắn biết tìm ai nói lý lẽ, hắn còn chưa hưởng thụ đủ đây. Vội vàng với Chung Khôi nói:
“Chung Khôi ngươi kinh nghiệm, tiếp đến do ngươi xem xử lý đi”.
Chung Khôi giờ phút này cũng không trốn tránh trách nhiệm, gật đầu với hắn và Triệu Hổ rồi bắt đầu ra lệnh:
“Đoàn người cầm chặt vũ khí, xếp thành hàng trước xe. 5 người kia, kéo xe chầm chậm theo lệnh ta”
Đoàn xe tiến lên trước 50 bước thì Chung Khôi giơ hiệu dừng lại, hắn hô lên Tống Khuyết cùng tiến lên.
Đến cách chỗ mai phục gần 100m thì dừng lại. Quay sang Tống Khuyết hỏi:
“Tiểu tử, có sợ không?”.
Chiến sự có thể nổ ra bất cứ lúc nào, đứng trong tầm ngắm của địch nhân, Tống Khuyết cũng sợ nha, mặt hắn hơi tái đi.
Hai đời làm người, có lẽ đây là lần đầu chiến đấu.
Nhưng cảnh sóng to gió lớn thấy nhiều, phẫu thuật máu chảy đầm đìa hắn làm qua, sét bổ vào đầu cũng gặp qua, xuyên việt chuyện li kì thế còn tự thân trải qua, dị năng còn có.
Nghĩ thế, có lẽ tinh thần AQ thuyết phục mình, hay cũng có thể là đã chết qua một lần, đối mặt với sinh tử có thêm phần thong dong, trái lại tâm trạng hắn khá hơn rất nhiều.
Cho nên Tống Khuyết cũng không đến nỗi mất phân tấc. Nhếch miệng đáp:
“Chung bá, cũng có đôi chút, nhưng ngài yên tâm, tay ta đảm bảo không run”.
Ý là chém người tuyệt không hàm hồ, Chung Khôi nghe vậy rất thưởng thức.
Hắn Chung Khôi tuy không trải qua chiến trường nhưng cũng đã bao năm dẫn đội vào Đại Lĩnh sơn săn bắn. Hung hiểm tuyệt đối là không ít, nhiều người đối mặt với nguy hiểm lập tức tay chân đại loạn.
Như Tống Khuyết bây giờ còn có thể nói cười được, phần khí độ đủ để hơn xa vô số người.
Nhìn qua hai bên gò đồi, quả thật cũng là một nơi tốt mai phục. Chung Khôi quát:
“Không biết vị nào bằng hữu, chặn lại đường chúng ta có gì chỉ bảo?”
Hồi lâu không có tiếng đáp lại, sau lưng đám người bắt đầu xôn xao. Chung Khôi quay sang hỏi Tống Khuyết:
“Trên đó thật sự có người?”
“Chung bá, thật sự, núp ngay sau những tảng đá kia” - Tống Khuyết nói rồi một hơi chỉ ra 4 tảng đá to.
Chung Khôi gật đầu, giơ cung cài tên hô:
“Bằng hữu, ra đi”
Mũi tên rời cung lao vun vút, xuyên qua kẽ hở giữa các tảng đá, cắm thật mạnh vào vách đá phía sau.
Nơi đó lập tức vang lên tiếng hỗn loạn, chỉ thấy loạt xoạt một hồi từ phía sau đi ra một đám người, không nhiều không ít đúng 13 tên. Mặt bịt kín mít vải thô, một người đứng đầu cầm cung hô:
“Hảo tiễn thuật, không hổ là Cự Liễu thôn đệ nhất tiễn”.
Nghe ra, kẻ đến lai lịch không thiện, đã đem bọn hắn gốc gác thăm dò rõ ràng.
“Vài vị chặn đoàn xe ta không biết có gì muốn làm, nếu có việc gì khó khăn xin cứ mở miệng, nếu giúp được Chung mỗ tuyệt đối sẽ giúp”.
“Hắc hắc, không có gì. Chỉ là cuối năm mà trong nhà đám trẻ còn chưa đủ cơm ăn áo mặc, nên muốn các huynh đệ Cự Liễu thôn giúp đỡ một hai”.
“Ha ha, chuyện này khó gì” – Chung Khôi cười lên sang sảng.
“Còn mời các huynh đệ nhường đường, đợi đoàn xe đi qua, Chung mỗ nhất định dâng lên 100 cân gạo trắng, để chư vị huynh đệ lo liệu ngày tết ”.
“Họ chung, ngươi là đuổi ăn mày đây” – Một vị tráng hán tay xách cung quát lớn.
Đám người này khẩu vị không nhỏ.
Chung Khôi nhíu mày hỏi – “Không biết chư vị muốn nhiều ít”.
Lúc này kẻ đầu lĩnh mở miệng quát:
“2 xe, chỉ cần các ngươi Cự Liễu thôn để lại 2 xe vật tư, đường này các ngươi có thể tự nhiên đi qua.”
Hít một hơi sâu, Cự Liễu thôn bên này đám người xôn xao. Triệu Hổ nơi xa quát ầm lên:
“Đây là tuyệt đối không thể nào”.
Chung Khôi cũng cười lạnh:
“Các vị cũng quá lòng tham không đáy đi, chuyện này là không thể nào”.
“Hắc hắc, để lại 2 xe, cả đoàn người bình an về nhà đón năm mới hoặc là chúng ta phí một phen tay chân đến lấy. Nhưng khi đó đừng trách chúng ta không lưu tình”
Thổ phỉ đầu lĩnh lên tiếng đe dọa. Nhưng Chung Khôi cũng không phải ăn chay, sao có thể bị mấy lời dọa sợ:
“Còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu, chư vị xin mời tránh đường. Đi qua Chung mỗ sẽ có lễ tạ dâng lên, còn như không thì cũng chỉ đao thương gặp nhau”.
“Thật đao thương gặp nhau, các ngươi lại còn mấy mống có thể trở về. Đứa bé bên cạnh hẳn là con ngươi hả, ngươi chả lẽ nỡ lòng nhìn nó táng mệnh nơi đây”.
“Cùng lắm thì cá chết rách lưới, chúng ta cũng không để cho các ngươi tốt hơn”.
Gặp Chung Khôi thái độ cứng rắn, đám thổ phỉ bắt đầu xao động.
“Đại ca, chém chết bọn hắn”
“Đúng vậy đầu lĩnh, làm đi”.....
“Tất cả im miệng” – Thổ phỉ đầu lĩnh quát lớn.
“Cự Liễu thôn người nghe, để lại một xe vật tư, ta cho các người an toàn đi qua, đây là thông điệp cuối cùng, nếu không đừng trách chũng ta lòng dạ độc ác”.
Ai ngờ Chung Khôi càng cứng rắn, căn bản không thỏa hiệp:
“Việc này không có thương lượng, đây là vật tư của cả thôn ta tuyệt không để ném đi, các ngươi hoặc nhường đường hoặc cứ phóng ngựa tới đây”.
Đám thổ phỉ nghe vậy sôi trào, đầu lĩnh bọn hắn cười phá lên:
“Hay hay, không thấy quan tài chưa đổ lệ. Các ngươi nghĩ rằng bọn ta chỉ có bằng ấy người sao?”
Lần này đến phiên bên Cự Liễu thôn sốt sắng, Chung Khôi càng là vẻ mặt âm tình bất định nhìn xung quanh.
Triệu Tài Vinh cũng hoảng hồn.
Hắn đang tuổi tráng niên nha, thôn trưởng hắn làm chưa đủ.
Có thể dùng tiền tiêu tai hắn cảm thấy cũng có thể chấp nhận, huống hồ cũng không phải đồ nhà hắn. Không đến phiên hắn đau lòng.
Nghĩ vậy Thôn nhưởng đại nhân điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Chung Khôi. Ai dè người sau không hề để ý, hắn đành ra hiệu cho Triệu Hổ.
Triệu đại đội trưởng lúc này xách cung tiến lên mấy bước quát lớn:
“Chúng ta làm sao tin tưởng các ngươi”.
Thổ phỉ đầu lĩnh nghe vậy lòng mừng thầm, cuộc làm ăn này có. Bề ngoài lạnh mặt quát.
“Chúng ta cũng chỉ cầu tài, vật tư đến tay lập tức rút lui, các ngươi cứ việc yên tâm”.
“Chung Khôi, ngươi thấy thế nào”
Triệu Hổ hô thẳng kỳ danh hỏi nhỏ. Trong ý thỏa hiệp đã rõ ràng.
Chung Khôi khuôn mặt cũng là giãy dụa, hắn cũng không nắm chắc thực lực đám thổ phỉ này. Không dám mạo hiểm.
Tống Khuyết nhìn đây, thấy mình không chần chờ được nữa.
Việc không liên quan đến hắn, nhưng trong thôn nghèo khó là sự thật, dù gì cũng là người của thôn, nếu có thể hắn cũng không ngại giúp đỡ.
Hơn nữa đám dễ nhũi kia cũng thật biết thổi, không biết Tống gia là có máy bay trinh sát hiệu Sơn Tước trong người sao.
Hắn khinh miệt quát:
“Nói phét không biết ngượng, Chung bá đừng tin bọn hắn. Nếu bọn hắn đông hơn chúng ta há có thể tốn miệng lưỡi đến bây giờ”.
“Tiểu tử câm miệng” – Triệu Hổ quay sang quát lớn.
“Tiểu tử thật to gan, cẩn thận họa từ miệng mà ra”
Thổ phỉ đầu lĩnh giận tím mặt.
Nhưng Tống đại gia cũng không nghía hắn, cười đểu:
“Mẹ nó, các ngươi còn người cứ gọi ra, gọi thêm được hàng hóa tất cả để lại cho các ngươi có làm sao”.
Đối diện kẻ kia sát khí bốc lên, quát lớn:
“Muốn chết”
Nói rồi nhanh chóng giơ cung nhắm về phía hắn là một mũi tên.
Tống đại gia đang trang bức thoải mái thấy hắn động tác này thì vong hồn bốc lên, cũng may khoảng cách khá xa, vội vàng lăn một vòng né người.
Chỉ nghe tiếng gió xẹt qua tai, một mũi tên không biết lúc nào cắm sâu vào sau chỗ hắn vừa đứng 1 mét.
Chung Khôi hô lớn – “Lùi lại”
Thật ra không cần hô, Tống Khuyết né qua mũi tên đã không cần suy nghĩ, bản năng co chân chạy về phía sau.
Chung Khôi cùng Triệu Hổ cũng nhanh chóng lùi lại, mặt nhìn phía trước cảnh giác, đối bọn thổ phỉ quát lớn:
“Các hạ như thế ra tay với một đứa bé cũng quá hèn hạ chứ”.
Đến khi lùi về trước đội ngũ mới an tâm, quay sang Tống Khuyết hỏi:
“Tống Khuyết, không vấn đề gì chứ, về sau nhớ đừng đưa lưng về phía địch nhân, đó là muốn chết”.
Tống Khuyết mặt xanh gật gù lấy.
Mất mặt nha, trang bức quá đà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.