Chương trước
Chương sau

Hồng Giang,
Nơi khúc sông bên ngoài cách Cự Mộc Thành khoảng mấy chục dặm.
Đại chiến chạm vào tức phát, theo Báo Khánh Châu đám thủ hạ xuất hiện, hai bên còn không có giao lưu bất cứ một lời nào đã nhào vào nhau điên cuồng cắn xé.
Tặc nhân đến đây mục đích chỉ là giết và cướp, vì vậy đối mặt với trên thuyền hộ vệ quát hỏi, bọn họ cũng chưa từng dành cho trả lời. Có chỉ là lành lạnh lưỡi đao cùng mũi kiếm mà thôi.
Cũng may, Vu gia đề cử một đám môn khách này thực lực còn không tệ, thêm nữa Nguyệt Khuyết Các hảo thủ trợ giúp một tay. Ít nhất trong thời gian ngắn còn cầm cự được địch quân, không đến mức trận cước đại loạn.
Đợi Tống Khuyết, Thiên Hương 2 người leo lên trên bong thuyền, cũng là vừa lúc Phạm Nhất Vượng hoang mang lo lắng chạy tới:
“May quá! Sửu Nhi cô nương, Bộ huynh, mời mau mau ra tay, tặc nhân quá mức hung mãnh, ta sợ đám hộ vệ sẽ không cầm cự được quá lâu.”
Sửu Nhi, chính là cái biệt danh của Thiên Hương mà Tống gia giới thiệu cho lão Phạm. Nha đầu này lại không thể dùng tên thật xưng hô ở đây, chính vì thế lấy một cái tên khác cho nàng cũng là cần thiết.
Hắn thấy hai từ Sửu Nhi cùng vị này Thánh Nữ đại nhân đặc biệt xứng đôi, nhưng đối phương hiển nhiên là không nghĩ thế đấy.
“Im mồm! Ngươi dám mở miệng gọi như thế một lần nữa, lão nương nhất định sẽ dìm ngươi xuống sông làm mồi cho cá.” – Tiểu ớt cay bạo khiêu như sấm trừng mắt đe dọa.
Cái này sát khí, phối hợp với bộ dạng thấm người của nàng để Phạm Nhất Vượng thằng kia thiếu điều đái ra máu.
Trước đó Thiên Hương cũng đã từng nghiêm khắc cấm mình dùng dùng ra hai chữ đó, nhưng vừa rồi lão Phạm chỉ là gấp quá nên quên, lỡ mồm động đến vị này tiểu gia đại kỵ. Hắn vội vàng khom người vâng vâng dạ dạ ngoan ngoãn xin tha, đồng thời trong lòng đối với mình vô lương lão bản oán niệm lại sâu lên một tầng.
Tống gia hại người không nhẹ nha! Biết đôi âm binh này tính cách táo bạo như thế còn cố tình tìm cách trêu ghẹo, đây không phải là cố tình đẩy thuộc hạ xuống hố lửa sao.
Thật sự là thần cmn lão bản!
Hằm hè đe dọa một câu, thấy tiểu tử trước mặt này ngoan ngoãn nghe lời, thái độ thành khẩn nhận sai, Thánh nữ đại nhân mới đại độ không chấp nhặt cùng hắn nữa. Tất cả tội lỗi đều là của mỗ tiện nhân, oan có đầu nợ có chủ, nàng sẽ tìm con chó đó tính sổ sau. Lúc này chỉ coi như mắt không thấy tâm không phiền, bắt đầu quan sát xung quanh chiến cuộc.
Đối phương hai vị nhất lưu cao thủ vẫn chưa ra tay vẫn đang đứng ở xa xa chắp tay sau lưng nhàn nhã quan sát.
Trong đêm tối, này hai vị xung quanh bao bọc một tầng chân khí cái lồng màu đỏ nhạt, cực kỳ bắt mắt. Nhìn qua chẳng khác gì hai chiếc đèn hoa đăng trôi dập dờn trên dòng nước, thực sự là thần tiên người trong, cao nhân phong phạm mười phần.
Còn lại Huyết Thủ 20 vị Nhị lưu thuộc hạ bây giờ đang cùng Vu gia môn khách và Nguyệt Khuyết Các đám người đấu đến bất phân thắng bại. Một bên cao thủ đông đảo, một bên có số lượng ưu thế, tạm thời còn chưa ai ăn chắc được ai.
Nhưng nếu xét về lâu về dài vậy bên Tứ Hải Thương Hội vậy hẳn sẽ thua chắc, bởi vì theo thời gian trôi qua, những cái kia tu vi yếu kém người đã dần dần không theo được tốc độ và lực phá hoại của kẻ địch mà bắt đầu xuất hiện thương vong. Có lẽ chỉ tầm 1 khắc chung nữa, tặc nhân là có thể thành công đắc thủ.
Nhìn tình thế này, Tiểu ớt cay cũng không do dự nhiều hơn, lập tức dẫn theo Ngân Giáp Thi, nhân lúc đối phương hai vị Nhất lưu cao thủ chưa kịp phản ứng lại muốn trước tiên tiêu diệt những cái kia lâu la bộ sậu.
... Bên này,
Nhìn mình thuộc hạ mãi mà còn chưa giải quyết được một đám thương thuyền hộ vệ, để đứng ở bên ngoài chắp tay chờ đợi hai vị Nhất lưu dẫn đội đã cảm thấy khá là khó chịu.
Hai người này gọi Tôn Kiền và Thanh Hưng, là hai trong số 4 vị Nhất lưu cao thủ dưới trướng Báo Khánh Châu, đã đi theo hắn vào sinh ra tử từ rất lâu, rất được Huyết Thủ tín nhiệm.
“Lão Tôn, ta xem hai người chúng ta vẫn phải ra tay thôi. Xong sớm nghỉ sớm, có lẽ còn kịp quay lại Cự Mộc Thành tìm cô nương vui đùa một chút.” – Thấy thủ hạ tốc độ quá chậm, Thanh Hưng cau mày khó chịu quay sang đồng đội hỏi ý kiến.
Cái kia lão Tôn nghe vậy cũng tán đồng gật đầu:
“Hắc hắc, thật là một đám vô dụng đồ vật, về nhà lão tử nhất định phải thật tàn nhẫn rèn luyện lũ nhãi con này. Thanh huynh, chúng ta lên!”
Nhưng còn chưa kịp để hai người có điều dị động, đúng lúc này bên kia dị biến nổi lên.
Từ trong một con thuyền, không biết lúc nào bất thình lình chui ra 2 vị cao thủ, giống như thái dưa chém rau vậy đơn giản đem bọn hắn tinh nhuệ thuộc hạ chém gục đương trường. Chưa dừng lại tại đó, đối phương còn đang nhảy sang con thuyền khác, ý đồ xử lý những người còn lại đi.
“Tặc tử muốn chết!”
Tôn – Thanh hai người nhất thời mắt trợn tròn muốn rách, vèo một tiếng đã từ chỗ đứng biến mất, cầm theo vũ khí điên cuồng xông lại về phía Tống Khuyết, Thiên Hương.
Hắc, đến hay lắm!
Nhanh chóng đem trước mặt thủy tặc đánh thành trọng thương, chúng ta Độc Khôi Bộ Kinh Vân lão huynh mới hăng hái bừng bừng phi thân nhảy ra khỏi thuyền đến đón tiếp này hai vị huynh đệ.
“Ầm!”
Cứng đối cứng đem Tôn Kiền đánh bay, Bộ gia khí thế càng đủ hung mãnh quay sang cho Thanh Hưng 1 trảo.
“Keng!”
Lực đạo quá lớn, Tôn - Thanh 2 người đều bị nó bá đạo sức mạnh chấn lui ra sau vài trượng. Đợi giẫm lên mặt Hồng Giang mấy cước hóa giải kình lực sau, 2 thằng này mới có thể ổn định thân hình, đồng loạt kinh hãi giương mắt nhìn lên đánh giá trước mặt vị kia cao thủ.
Không nhìn không sao, này một nhìn, dù là hai đứa tài cao gan lớn, lòng dạ hiểm độc cũng không nhịn được sợ vãi cả linh hồn hét lên khó tin.
“Độc Khôi!”
Bọn nó lão đại chính là Bách tộc người, cả hai cũng không thiếu thâm nhập vào trong Thập Vạn Đại Sơn làm ăn buôn bán, tự nhiên là biết đến Độc Khôi thứ này tồn tại.
Nuôi được Độc Khôi, không một ai không phải đại lão. Hôm nay có vật này xuất hiện, vậy chuyện thực sự không lành rồi.
“Tất cả chạy mau!”
Này hai người cũng là quyết đoán, biết chuyện không thể làm liền không chút nào ướt át bẩn thỉu gào lớn một tiếng rồi dẫn đầu quay người bỏ chạy. Làm thủy tặc xuất thân bọn họ tự nhiên cũng sẽ không có giác ngộ cùng thủ hạ đồng sinh cộng tử cái kia điên rồ ý tưởng, bảo mệnh mới là trên hết.
Quát lớn một tiếng để đám nhãi con kia biết mà chạy đã là hết lòng, Tôn – Thanh hai người không màng gì nữa liền xoay người liều mạng chạy trốn.
Đáng tiếc ... đời không như là mơ nên thường giết chết mộng mơ.
Khi bọn họ vừa quay đầu, bất chợt một tiếng quát to như sấm vang lên, để ở đây tất cả mọi người đều cảm thấy trong đầu ầm ầm rung động, khí huyết nhộn nhạo đến khó có thể bình phục.
“Tặc tử to gan, chạy đi đâu!”
Hầu như đồng thời, một cái không quá cao lớn bóng người xuất hiện phía trước mặt cản lại đường đi để Tôn – Thanh hai người tâm như chìm xuống đáy cốc.
“Đinh Thành chủ, ngươi có ý gì?”
Tại nơi này một dãy, đạt đến tu vi cao tuyệt như thế vậy cũng chỉ có thể là Cự Mộc Thành Thành chủ Đinh Tấn Dũng.
Được Thiên Hương mãi dặn phải hết lòng giúp đỡ Tống đại quan nhân, lão Đinh suy đi tính lại mới nghĩ ra thế này nhất kế.
Sợ Báo Khánh Châu tặc tâm bất tử sau đó còn sẽ tìm đến tìm Tứ Hải Thương Hội hay Nguyệt Khuyết Các phiền toái. Hắn liền dứt khoát đem chuyện ngày hôm nay tội vạ tất cả ôm hết về phía mình.
Tự ra tay diệt sát hết đối phương lực lượng nòng cốt, để Huyết Thủ chuyển dời cừu hận về phía mình, để con chó kia chấm dứt ý tưởng tiếp tục cho người chạy về phía Cự Mộc Thành nhờ vả quan hệ.
Nếu không dù lần này Tống Khuyết có thoát được một kiếp, cũng không bảo đảm một ngày nào đó Báo Khánh Châu sẽ không tự mình tiến đến. Sao không làm một lần sạch sẽ chấm dứt hậu hoạn.
Còn Đinh ca có hay không sợ Báo ca trả thù, vậy tự nhiên là không có.
Làm thành danh lâu năm Bát giai cao thủ Đinh Tấn Dũng, Cự Mộc Thành Thành chủ, Thiên Độc Tông Trưởng lão một trong, hắn còn sợ Báo Khánh Châu mới là gặp quỷ.
Trước đó chỉ là nể mặt nên thuận tay giúp đối phương mấy việc nhỏ nhặt thôi, hiện tại đã quyết tâm đứng về phe Thánh nữ, Đinh Tấn Dũng không ngại dùng đám thủy khấu này mạng chó đến làm một cái đầu danh trạng.
Vì thế nghe Tôn Kiền chất vấn, Đinh Thành chủ liền dõng dạc đường hoàng quát lớn:
“Làm gì? Chê cười! Những người này chính là Nguyễn Tông chủ khách nhân tôn quý, bọn ngươi đám không biết sống chết đồ vật này còn dám động vào? Cũng may Nguyễn Tông chủ trước đó đã biết được các ngươi âm mưu quỷ kế mà cho bản Thành chủ dặn dò, nếu không để các ngươi đắc thủ thì Đinh mỗ tội lỗi lớn lắm.”
“Chết đi!”
Lớn tiếng đem công lao tất cả đẩy cho Nguyễn gia cha con, để đám tặc nhân kia biết đây hết thảy đều là vị nào đó Tông chủ trước đã biết chuyện mà bày mưu tính kế sau. Đinh Tấn Dũng cũng không nữa chần chừ để đối phương có cơ hội mở miệng giải thích, lập tức xông lên chính là một loạt sát chiêu.
Thiên Độc Thủ.
Âm Phong Thực Cốt.
Bách Độc Xuyên Tâm.
Bát Giai Thông Mạch Cảnh cao thủ ra tay chính là khác bọt, dù tiến vào Siêu Thần trạng thái Tống Khuyết lực đạo cũng có thể đạt đến ngang ngửa với Bát giai, nhưng về uy thế, lực phá hoại vậy thì hắn có lắp mô tơ vào đít cũng không đuổi kịp.
Chỉ thấy êm đềm Hồng Giang theo Đinh Tấn Dũng xuất hiện mà phút chốc trở nên sôi trào, âm phong rít đầy trời, chướng khí dưới sông bay mù mịt. Tất cả mọi người đều như cảm nhận được một tòa đại sơn nặng nề đè lên tái tim, ngay cả khí huyết lưu thông cũng thành ra gian nan vất vả.
Đứng mũi chịu sào Tôn Kiền, Thanh Hưng hai người vậy còn phải nói, cả hai điên cuồng thiêu đốt tinh huyết muốn cố gắng chống cự, liều lĩnh tìm đường phá vây. Nhưng hết thảy đều là phí công.
Bên kia có Thiên Hương thu thập đám yếu gà, bên này có Đinh – Tống hai vị đại gia dạy dỗ Tôn - Thanh tiểu bằng hữu. Cái này dự mưu đã lâu một lần tập kích cướp bóc rất nhanh đã chịu đến chính nghĩa huyết tinh thẩm phán.
Ngoại trừ 2 con dã quái được Thiên Hương cố tình thả cho chạy về báo tin, còn lại 20 người, trong đó Nhất lưu 2 vị, Nhị lưu 18 vị tất cả đều bị đánh thành trọng thương, độc nhập cốt tủy, nhìn qua cũng là khó sống.
Nhưng quan trọng là bây giờ bọn họ đều như ý nguyện của ai đó mà vẫn còn sống.
Cạc cạc cạc ...
Tiểu Ngân cương hai mắt tham làm nhìn về trước mặt mấy vị nhân huynh còn đang quằn quại rên rỉ, dù nó hoạt động đều do Tống Khuyết khống chế nhưng bản năng đối với huyết thực khát vọng là thế nào cũng không che lấp đi được.
Thiên Hương yêu nữ vậy cũng không thấy có gì phản cảm. Tại trong Thiên Độc Tông những thứ tàn nhẫn hơn nàng cũng đã được thấy qua, thử qua. Chỉ ăn thịt uống máu vậy thì mây bay rồi, tiểu nha đầu rất sảng khoái cho nó ra lệnh:
“Bộ Kinh Vân ngươi đem tặc nhân mang qua bên kia bờ sông hủy thi diệt tích, ta cùng Đinh Thành chủ chạy theo truy đuổi 2 tên tiểu tặc kia, xem có hay không bắt được người.”
Nói rồi cùng Đinh Tấn Dũng đồng thời nhảy thuyền, định là tìm đến chỗ nào kín đáo một chút tiếp tục bàn giao công việc đi.
Tống gia cũng không nữa xen vào nàng việc riêng tư, lúc này liền hưng phấn xách lên đám con mồi, chạy qua bên kia bờ sông tìm một góc khuất rồi thoải mái từ từ mà hưởng dụng.
Tất nhiên, quá trình này quá mức huyết tinh, Tống Khuyết là sẽ không cộng hưởng thị giác cùng con cương thi này nữa. Ngược lại bản thể của hắn tại Dương Nam bên kia đã thu hồi cảm giác, yên tâm mà nhắm mắt đi ngủ.
Vốn ban đầu còn định dự phòng bất cứ giá nào bản thân hắn cũng sẽ phải đi qua Cự Mộc Thành một chuyến, nhưng nhờ có Thiên Hương thuyết phục được Đinh Tiến Dũng cái này đại cao thủ giúp đỡ, sự việc lại trở nên quá mức nhẹ nhàng.
Kế hoạch thành công mỹ mãn, thu hoạch lại phong phú tràn đầy, cái này để Tống lão ma hắn không thiếu được trốn vào trong chăn khúc khích cười trộm đây.
Dám đối đầu với chính nghĩa, quả nhiên sẽ không có hậu báo tốt!
Hắc hắc hắc ....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.