Chương trước
Chương sau
Vong Ưu Đảo,
Theo Tống Khuyết, Thường Lang hai người tạm thời thu hồi khí thế tách ra, trong sân bầu không khí mới lần nữa quay lại vẻ nhẹ nhàng, hoạt náo.
Hàn Phi đã xuất đầu lộ diện vậy cũng không cần nữa tiếp tục ẩn giấu, lão đầu lúc này vô cùng sảng khoái mượn tạm chiếc ghế của một vị nhân huynh nào đó rồi đàng hoàng ngồi xuống.
“Tiếp tục tỷ võ đi! Lão phu sẽ cho các ngươi làm trọng tài, cứ việc yên tâm lớn mật mà đánh, có ta ở đây tuyệt đối sẽ không ra nhân mạng. Trận vừa rồi Hùng tiểu tử thắng, bên kia bây giờ ai lên?”
Mấy trận tỷ đấu vừa rồi đã thành công gợi lên lão Hàn muốn xem hứng thú.
Còn về Hùng Bá, nhìn tiểu tử này chỉ qua loa lấy tay chùi máu trên miệng một cái liền tiếp tục tung tăng nhảy nhót, Hàn Phi cũng lười hỏi xem con gấu con này có thể tiếp tục hay không.
Hơn nữa nhìn hắn con mắt hưng phấn đến sáng rực quang mang, có lẽ bảo thằng này xuống nghỉ ngơi nó còn không hài lòng đâu.
Bên kia, Giang Nam còn lại 3 đạo nhân sĩ lòng người tất cả đều trở nên dị thường nặng nề. Tất nhiên mỗ mỹ nữ ngoại trừ, những người còn lại tự giác bỏ qua cái này có sở thích ngược đãi cuồng nữ thần kinh.
Lạc Dương, Dư Nhân Hùng, Thường Lang 3 vị Nhất lưu cao thủ dẫn đoàn âm thầm đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói, không biết làm sao.
Vốn nghĩ đến liên hợp 3 Đạo nhân mã, đến đây dạy dỗ đám Dương Nam nhà quê này còn không phải một bữa ăn sáng. Ban đầu chuyện cũng cùng dự kiến không khác, nhưg không ngờ cuối cùng ở đâu chui ra một đám dã nhân đem kế hoạch của bọn hắn hoàn toàn đảo loạn.
Hiện giờ mạnh nhất át chủ bài Sa Chấn Hải đã nằm đất, răng cũng chưa nhặt về hết đâu. Còn lại người vậy ai có thể thu phục được cái kia ác đồ, mấy người sắc mặt vô cùng nan kham.
Chú ý đến đám này quẫn dạng, Tống gia thầm vui, liền bất động thanh sắc ra hiệu cho sau người 1 cái.
Nhiếp Phong liền hiểu ý, lúc này hắng giọng nói lớn:
“Hùng Bá!”
Đợi ngốc tiểu tử kia cũng như mọi người đều đưa mắt nhìn về phía mình. Lão Nhiếp mới hơi đỏ mặt nhún chân một cái, cả người như quả bóng bay không trọng lượng vậy nhẹ nhàng bốc lên, rồi vượt qua khoảng cách hơn chục trượng chậm rãi phiêu phù rơi xuống ngay trước mặt ngốc Hùng.
Thật sự cao minh thân pháp, quá tiêu sái rồi!
Cái này học lỏm từ Tuệ Vô con hàng kia một bộ phong tao đến cực hạn bước đi vừa xuất hiện quả thật đã làm những người lần đầu chứng kiến thiếu chút sáng mù cả mắt chó.
Được lợi ở nhà Tống tiện nhân không thiếu nhồi vào đầu lão Nhiếp mấy cái tư tưởng như kiểu tên của hắn vốn lấy theo một vị đại anh hùng, đại cao thủ. Được mệnh danh là Phong Trung Chi Thần cường đại nam nhân, ngươi nhất thiết không được bỏ rơi tu luyện khinh công, cước pháp, kẻo làm nhục cái tên này.
Chính vì thế thường ngày ngoại trừ tu luyện gia truyền quyền pháp, Nhiếp Phong cũng rất khắc khổ tu luyện khinh công. Trong đám gia tướng hiện nay thuộc hạng thằng này thân pháp số 1. Lần này lấy ra lòe người cũng là vừa lúc.
Này một động tác nhìn như đơn giản nhưng cực kỳ tốn sức, chỉ nhún nhảy 1 cái như thế thôi mà lão Nhiếp gân bắp đã run rẩy đến lợi hại, khí huyết trong cơ thể tiêu hao vượt quá 1 thành. Cũng may da mặt hắn đen, cũng không để lộ ra chút nào vết tích.
“Phong ca, có chuyện gì?”
Đón nhận ngốc Hùng dò hỏi ánh mắt, Nhiếp Phong tận lực giữ sắc mặt như thường mỉm cười mở miệng;
“Thiếu gia nói ngươi có thương tích trong người, cần trở về nghỉ ngơi đi thôi. Còn lại để ta lo!”
“Không được, không được!”
Hùng Bá vội vàng lắc đầu như trống bỏi từ chối:
“Lão Hùng ta còn chưa thua đây.”
Nói rồi còn sợ nhà mình thiếu gia lo lắng, liền giơ tay vỗ ngực rầm rầm chứng minh:
“Thiếu gia ngươi xem, chỉ toàn vết thương nhẹ mà thôi, ta không có vấn đề gì cả. Phong ca ngươi về đi!”
Xua tay đuổi đi lão Nhiếp, thằng này liền cuống cuồng chạy đến bên kia dãy bàn của khách nhân hô lớn:
“Các ngươi rốt cuộc là ai tới, mau mau ra đây.”
Nhìn con gấu này ánh mắt xích lỏa lỏa khát vọng giống như sắc lang nhìn thấy trần truồng mỹ nữ vậy, một đám ngoại lai tuấn kiệt bất giác đều thấy rùng mình kinh sợ, dồn dập di dời tầm mắt, không dám cùng Hùng Bá nhìn thẳng vào.
Quá đáng sợ rồi!
Nghĩ lại cảnh vừa rồi bọn họ còn thấy tâm kinh, kẻ này đã phát tiết một lần lên miệng Sa Chấn Hải rồi vẫn còn chưa thỏa mãn. Chẳng may đến lượt mình hắn thú tính đại phát, quỷ mới biết nó sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì.
Nhất là mấy vị huynh đệ, không tự chủ được hai chân bỗng khép chặt lại, cúc hoa căng thẳng cực kỳ, sau lưng mồ hôi vã ra như tắm. Tất cả đều đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về sau lưng mấy vị đại thiếu gia.
..... Giang Nam 3 đạo người dẫn đoàn.
Thấy bên mình binh sĩ chiến ý toàn vô, tất cả đều đã bị hắc tiểu tử kia dọa đến phá mật, Lạc Dương 3 người không thể nhịn nổi lắc đầu ngao ngán.
Thật sự một đám giá áo túi cơm.
Vốn còn suy nghĩ tận dụng cơ hội bây giờ đối thủ đang bị thương, cho những người này lên xa luân chiến cũng không phải không có hi vọng thắng trở về. Nhưng hiện tại nhìn đến lão Nhiếp 2 người nói chuyện bọn họ mới nhớ đến, bên đó có cũng không chỉ là Hùng Bá đâu.
Tại Tống gia mang đến thủ hạ, tiểu tử này chỉ là xếp hạng áp chót thôi đấy. Tuy chuyện này rất khó tin, nhưng nhìn kẻ vừa rồi lơ đãng thể hiện ra thân pháp, bọn họ không tự chủ được đã tin tưởng mấy phần. Nghĩ đến đây Lạc Dương 3 người trong lòng liền chần chờ đứng lên.
Kể cả ... giả như ... đối phương hư trương thanh thế đi, Dương Nam vẫn còn một vị Điểm Tinh Kiếm Cao Tuấn nữa đây. Nhìn từ lúc Sa Chấn Hải đo ván, con hàng này liền vẫn liền bộ dáng rục rà rục rịch nóng lòng muốn lên đài sau, mấy người đều thất vọng thở dài.
Đại thế đã qua, không còn hi vọng.
Có đi lên cũng chỉ tổ rước thêm nhục mà thôi, làm đại diện cho 3 đoàn, Thường Lang cũng không do dự nữa lúc này đứng đậy hướng Minh Nguyệt chắp tay:
“Triệu tiểu thư, Hàn tiền bối! Trời cũng đã muộn, hôm nay vậy tạm đến đây đi. Dù sao chúng ta sẽ còn ở lại Dương Nam một quãng thời gian, sẽ không lo không có cơ hội giao lưu. Nhìn tình hình vị này Hùng huynh đệ cùng Sa Chấn Hải đều mang thương không nhẹ, việc cấp bách là cần trước hết cho bọn họ chữa trị mới là, chớ chậm trễ kẻo về sau để lại tai họa ngầm đáng tiếc.”
Đối với ngày hôm nay kết quả Minh Nguyệt đã là thỏa mãn cực kỳ, nàng cũng không muốn tiếp tục miệt mài theo đuổi, tránh thương hòa khí. Hơn nữa lão Thương nói đến lý do chính đáng đường hoàng, Yêu Cơ cũng liền thuận thế mỉm cười gật đầu:
“Liền như Thường huynh nói, hôm nay tạm đến đây thôi.”
“Người tới! Đi mời tốt nhất thầy thuốc đến cho Sa công tử cùng Hùng công tử chữa thương, còn lại người liền theo bản cung, chúng ta cùng nhau đi dùng ngọ yến.”
“Rõ!”
Dương Nam bên này người không có lý do gì không hài lòng, đã đạt được kết quả mong muốn bọn họ liền hưng phấn quát to một tiếng rồi vui vẻ đứng dậy, chuẩn bị tìm người tâm sự đi.
“Chậm đã!” – Nhưng lúc này, một giọng nói vang lên để mọi người nán lại chỗ ngồi thêm đôi chút.
Người nói vẫn là Thường Lang, chỉ thấy con âm hàng này hai mắt dần không có hảo ý bắt đầu chuyển qua nhìn về phía Tống đại gia.
“Triệu tiểu thư, Cửu Giang Minh chúng ta nội bộ vậy mà liên tiếp xuất hiện hai vị thiên kiêu, thật sự là ông trời phù hộ, việc rất đáng giá ăn mừng. Dù tại Giang Đông, tại hạ khi nghe những tin tức này thì cảm thấy cực kỳ phấn khởi đồng thời cũng không khỏi sinh ra lòng hướng tới, rất muốn lĩnh giáo thiên kiêu phong thái một phen.
Hôm nay nhân tiện ở đây được gặp, cơ hội khó được, Thương mỗ nhất thời ngứa nghề. Muốn mời Tống Các chủ lên lãnh giáo vài chiêu, không biết Tống tiểu huynh đệ có dám hay không ứng chiến?”
“Ha ha, không cần nói khích! Bản thiếu đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt, dù ngươi không nói lão tử hôm nay cũng nhất định sẽ tìm cách đập ngươi một trận.” – Tống gia lời nói thô bạo mười phần.
Không hiểu vì sao, hắn từ đầu đến giờ nhìn con chó này đã không vừa mắt. Có thể do đối phương tính cách quá mức âm u, hoặc cũng có thể vì nó quá có thể giả bộ, so với Tống Ảnh đế còn giả bộ. Nói chung tiện nhân này chính là nhìn thấy ngứa mắt là được.
Thêm nữa Thường Lang khi nãy vậy mà định xuống tay hạ sát ngốc Hùng, lý do này đã đủ Tống Khuyết đưa hắn chém, bây giờ chỉ muốn giáo huấn hắn một trận là đã đủ chiếu cố thằng này sư phụ Ma Chấn Hùng mặt mũi rồi.
“Đến đây!”
Cả người thoắt một cái đã xuất hiện tại giữa sân, Tống lão ma khiêu khích mười phần ngoắc ngoắc tay gọi cái kia Thường cẩu bò xuống.
“Hừ!”
Gặp Tống Khuyết như thế càn rỡ, Thường Lang tất nhiên là giận tím mặt, hắn dùng đôi mắt hẹp dài âm lãnh như độc xà nhìn chòng chọc về phía Tống đại quan nhân lạnh lùng mở miệng:
“Hi vọng ngươi có chút chân tài thực học, đừng để chút nữa Hàn tiền bối phải ra tay cứu giúp chính là.”
Đáp lại lời hắn chỉ là Tống gia một nụ cười khinh miệt:
“Có thực tài hay không đợi bản thiếu lập tức dạy cho ngươi biết. Rất nhanh thôi, bây giờ đã sắp đến giờ ăn, kéo quá lâu làm phiền đến còn lại các huynh đệ tỷ muội cũng không phải chuyện tốt. Ta xem không bằng chúng ta nhanh chóng giải quyết, đến một cái ước hẹn tam chiêu như thế nào?”
“Như nào tam chiêu?” – Thường Lang nhíu mày nghi hoặc.
Tống đại quan nhân như nhìn thiểu năng trí tuệ vậy ngó ngó thằng này một lát mới lên tiếng:
“Cái này còn phải hỏi? Bản thiếu cùng Ma Phó Minh chủ vậy sắp tới cũng sẽ đồng minh huynh đệ, cùng ngươi đấu nếu còn không nhường nhịn một chút thì giang hồ cười vào mũi ta à.
Tự nhiên là chúng ta tất cả ra ba chiêu, nếu trong vòng 3 chiêu Tống mỗ có thể đả thương ngươi liền tính ta thắng, còn nếu ... tính, sẽ không có nếu, cứ như vậy đi!”
“Hàn tiền bối, ta bắt đầu được chưa? Đợi quá lâu thức ăn sẽ nguội mất.”
Cái này thần thái coi rẻ, cái này bá đạo giọng điệu, để lão Thương trong lòng phẫn nộ triệt để bạo phát, một thân khí thế âm lãnh bất chợt bùng nổ khiễn vây quanh xa xa đám người cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Ngay cả Hàn Phi, Triệu Minh Nguyệt, Tưởng Bình mấy người đều vì con hàng này mà lau một phen mồ hôi lạnh.
Phách lối như vậy, không sợ sét đánh chết sao?
Phải biết Thường Lang tuyệt không phải hạng a miêu a cẩu, kẻ này tại Giang Đông bên đó hay Nam vực một dãy cũng cực kỳ có danh. Đã được đến mấy thành chân truyền Cửu Hoàn Đao Pháp của Ma Chấn Hùng, võ công sâu không lường được.
Nếu không phải lão Thường tuổi tác vượt quá 24, hắn tất nhiên cũng sẽ là đương thời hàng đầu tuấn kiệt một trong.
Hàn Phi nhìn 2 tiểu tử này đều hận không thể róc thịt chặt xương nhau bộ dáng thì đầu cũng to như cái đấu, chỉ có thể nâng lên 12 thành tinh thần chú ý, hi vọng tới đó sẽ không có chuyện đáng tiếc gì xảy ra.
Nếu không, chuyện lớn lắm!
“Trận đấu bắt đầu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.